Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 26 : Nốt nhạc thứ hai mươi sáu
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ hai mươi sáu
Nó ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Khánh Thư thì cứ đi qua đi lại lo lắng, mặt nhăn mày nhó như khỉ ăn ớt, biết làm sao đây, bà ta đã đến Việt , hẳn không phải là có ý
tốt gì mà đến thăm cô hay làm lành gì với cô, chắc chắn có ý khác. Một
là bắt cô về, hai là đến đây nói về chuyện con gái ruột, còn ba nữa
thì…trực tiếp giết?!
- Sao mọi người chưa về vậy kìa. Tức chết mất. – Nó sốt ruột, nhảy dựng lên
- Cô nói chuyện linh ghê nha, họ về rồi kìa. – Khánh Thư chỉ tay ra ngoài cửa, vui mừng nói
Cả hai lần lượt tiến ra ngoài cửa đợi họ vào, bây giờ cả hai không nghĩ
được gì nhiều, tâm trí bị bà ta khiến cho rối tung cả lên, não bộ đang
“đình công” không muốn làm việc, bảo cả hai nghĩ cách, sao mà nghĩ đây?
- Có chuyện gì mà nhìn tụi con lo lắng quá vậy? – Bà Lục chậm rãi ngồi xuống ghế, hỏi
- Thưa bác, lúc nãy tụi con trên đường về đã gặp bà ta ở quán café gần nhà.
- Cái gì?!!!
Ông bà Lục và ông Trần cùng nhau đồng thanh, vẻ mặt rất hốt hoảng, ba
người họ có phải đang có cùng suy nghĩ với nó và Khánh Thư. Nhìn ba
người họ bây giờ, chắc hẳn đã suy nghĩ qua vấn đề bà ta bắt nó về Mỹ,
nhưng trọng điểm ở đây chính là bà ta đi một mình hay..đi với ai… Nếu đi với ông ta, nguy cơ giết người sẽ rất cao, hạng người như bọn họ, có gì mà không dám làm chứ.
- Họ có nhìn thấy hai đứa tụi con không? – Ông Trần lo lắng hỏi
Cả hai lắc đầu, ông thở phào nhẹ nhõm, miễn là chưa nhìn thấy thì được
rồi, bây giờ chỉ có thể cẩn trọng, nếu không cần thiết thì cứ ở trong
nhà là được, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, lỡ may bọn họ lại chơi trò bắt
cóc thì sao mọi người có thể biết được chứ.
Nó đan hai bàn tay
của mình lại, mặt cũng cuối xuống dưới, chợt nghĩ đến hắn, có phải..nó
nên nói cho hắn biết hay không? Nhưng nó sợ, nó sợ sau khi nói hắn sẽ bỏ rơi nó, nhưng nó nghĩ hắn không thể là loại người như thế được, nó tin
tưởng hắn, lần này không thể giấu giếm gì thêm nữa, chọn lựa tùy thuộc
vào hắn. Nếu đích thật hắn yêu nó chỉ vì tiền, nó sẽ tự nguyện buông
tay, còn không..có chết nó cũng sẽ không nhường ai. Chắc chắn là như
thế.
- Con xin phép lên phòng.
Nó uể oải bước lên lầu, sắc mặt cũng rất kém, hẳn là có tâm sự.. Cũng đúng, dạo gần đây nó đã chịu
áp lực rất lớn từ mọi phía, chính vì thế mà không thể nào nhìn thấy Lục
Tuyết Nhi vui cười như trước đây bởi…nếu nó cứ cười mãi thì nó sẽ cảm
thấy rất giả tạo, cũng nhờ trải qua những chuyện này mà nó đã trưởng
thành hơn, suy nghĩ đúng đắn hơn, nó rất cảm ơn mọi người đã giúp nó
Ba tuần sau. Tất cả đều tập trung tại nhà hàng để chuẩn bị mọi thứ, riêng
nó thì ở bên trong phòng nghỉ với Tú Tuệ, xem về cách trang điểm có quá
lòe loẹt hay không và giúp cho Tú Tuệ tránh tình trạng khóc sướt mướt
rồi trôi phấn hết. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa cổ điển màu hồng tím, tâm trạng mặc dù rất vui nhưng mà không thể bộc lộ chúng ra ngoài, thật sự
rất là run. Nó đang loay hoay dọn dẹp lại đống đồ trang điểm, ngước mặt
nhìn vào gương phản chiếu gương mặt Tú Tuệ, sắc mặt thật sự không tốt,
nó tạm thời bỏ qua đống son phấn đó mà đi lại ngồi cạnh cô, ôn nhu hỏi :
- Chị sao vậy?
- Chị run quá. – Tú Tuệ thở gấp, hai bàn tay bây giờ cũng lạnh hẳn lên
Nó mỉm cười, trong ba chị em, chẳng phải cô là người kết hôn đầu tiên sao, có chút run, lại sợ mình kiềm chế cảm xúc không được mà khóc bù lu bù
loa thì sao, sẽ khiến cho mọi người khóc theo mất, aaa, nghĩ đến đã thấy tệ rồi.
- Chị sợ mình sẽ khóc sao?
Nó như con sâu trong
bụng Tú Tuệ, hỏi trúng tim đen, cô nhìn nó gật đầu liên tục, gương mặt
cũng vì thế mà bị kéo xuống, tạo nên cho cô dâu một hình ảnh vô
cùng..hài hước.
- Không sao đâu, dù sao chị cũng không phải là
thau nước đổ đi, lấy chồng không phải là đi luôn, có thể về thăm mọi
người mà. Chị nghĩ thử xem, anh Tuấn là người rất tốt, lại biết cách
chọc cười chị, bác trai bác gái em cũng từng gặp qua, bọn họ rất dễ, sẽ
không cho chị về thăm nhà đâu. Có lần bọn họ còn nói với em là nếu như
con dâu biết chăm lo nhà cửa, bọn họ sẽ hết mực thương yêu, sẽ không đối xử tệ bạc. Chị yên tâm đi.
Nó cố ý nói ra những lời này để tinh
thần của Tú Tuệ có thể bớt căng thẳng, bớt run lại, mà dù gì đi nữa thì
đúng là họ từng nói với nó như vậy trong một lần tới công ty chơi, nó
không có bịa ra nha. Nhưng nếu bịa ra có thể khiến cô ấy thư giãn một tí thì có đáng gì, xem ra cách của nó đã có tác dụng nhỉ.
- Tuyết Nhi này…chị hỏi em một câu nhé? – Cô ấp úng, đợi cho nó gật đầu hẳn rồi cô mới tiếp tục nói : - Khi nào em mới kết hôn?
Nó nhìn Tú Tuệ trâng trâng, chị ấy vừa mới hỏi cái gì cơ? Khi nào nó kết
hôn ấy hả? Có phải quá nhanh rồi không? Nó còn muốn rong chơi nữa mà, vả lại nó cũng chưa đủ tuổi kết hôn, nó không phải cô dâu tám tuổi đâu
nha.
- Chị à, nói cái gì vậy? Hôm nay là đám cưới của chị đó, chị lại hỏi em khi nào kết hôn là thế nào? – Nó nhảy dựng lên
- Chị nói sai cái gì? Em đã mười bảy tuổi rồi, người ta nói gái hai mươi lấy chồng, chỉ còn ba năm thôi, lo tính đi là vừa.
Nó như muốn phát điên, càng nói càng loạn, cái gì gái hai mươi lấy chồng, ở đâu ra cái chuyện đó, nó chưa muốn kết hôn sớm như thế, vả lại nó còn
chưa được nhận vào trường thiết kế, giờ lại đi tính chuyện này, quá sớm
rồi, còn những ba năm cơ mà. Nó không muốn, không muốn đâu…!