Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 27 : Nốt nhạc thứ hai mươi bảy
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ hai mươi bảy
Nó như muốn phát điên, càng nói càng
loạn, cái gì gái hai mươi lấy chồng, ở đâu ra cái chuyện đó, nó chưa
muốn kết hôn sớm như thế, vả lại nó còn chưa được nhận vào trường thiết
kế, giờ lại đi tính chuyện này, quá sớm rồi, còn những ba năm cơ mà. Nó
không muốn, không muốn đâu…!
- Không muốn, em không muốn!!
- Cái gì mà không muốn? Em đó, suốt ngày cứ cắm đầu vào thiết kế thời
trang gì đó mà quên Thiên Vũ đi, nó bỏ em đấy. – Cô hăm dọa
- Em không sợ, thích đi cứ để anh ấy đi. – Nó cười khì khì
Tú Tuệ cốc đầu nó một cái mạnh, nó ấm ức xoa xoa bên đầu của mình, chu môi phồng má khiến cho cô phì cười. Bên ngoài, nhỏ đứng đó, cười nhếch mép, trên tay cầm điện thoại xoay vài vòng, lẩm bẩm gì đó trong miệng rồi đi khỏi, cùng lúc khi nhỏ vừa đi là Khánh Thư bước vào, không quên quay
đầu lại nhìn.
- Kỳ lạ, cô ta đứng đây làm cái gì nhỉ?
Cô mở cửa đi vào thấy nó và cô dâu đang cười nói vui vẻ trên ghế sofa liền chạy lại ngồi chung, vui vẻ hỏi :
- Biết gì chưa?
- Gì là gì? – Nó và Tú Tuệ cùng đồng thanh hỏi lại
- Ở nhà hàng này…có.. – Cô dừng lại một lúc lâu, nhìn bọn họ cười gian tà làm họ bắt đầu hết kiên nhẫn, đang định nổi đóa thì cô mới lên tiếng
cắt ngang. – Đồ ăn ở đây rất ngon nha.
- Suốt ngày chỉ có ăn!!!
Cả hai lại đồng thanh một lần nữa, trừng mắt nhìn Khánh Thư rồi mau chóng
dịu lại, nói thật thì ngay cả Khánh Thư cũng bị họ dọa cho hồn vía xách
dép chạy hết, đích thật nếu như bọn họ trừng mắt với cô chỉ trong hai
giây nữa thôi là ngay lập tức cô sẽ co chân chạy mất, không dám gặp họ
lần sau.
- Làm hết cả hồn à, giỡn không vui gì hết. – Cô trề môi,
vứt cả hình tượng thường ngày của mình đi, à mà quên mất, hình tượng đã
bay mất vào ba tuần trước rồi mà nhỉ?
- Cô mới làm tụi tôi hết hồn đấy. Mười bảy tuổi rồi cứ như con nít, giỡn nhây.
Khánh Thư lắc đầu, nhìn nó không vui, quen nó bao nhiêu ngày giờ mới biết nó thế nào, haizz, buồn dễ sợ.
- Thiên Vũ gì đó của cô mười tám còn giỡn nhây nói chi tôi mới có mười sáu? Tôi nhỏ hơn anh ta tận hai tuổi đấy nhé.
- Gì?!!!! – Tú Tuệ và nó là lần thứ ba đồng thanh, vẻ mặt cũng y chang nhau như hai lần trước, ngạc nhiên và…hoảng hốt
Khánh Thư chớp chớp mắt nhìn bọn họ, hai người kia liếc mắt nhìn nhau rồi
tiếp tục nhìn Khánh Thư, nó nuốt khan nước bọt rồi đưa ánh mắt dò xét
hỏi lại :
- Cô nói…cô mười sáu??
- Chứ cô nghĩ tôi bao nhiêu? Cô cũng bằng tuổi tôi chứ mấy mà hỏi, bộ lạ lắm hả.
hai cô em gái của mình. Hôm nay không phải cá tháng tư, giỡn gì vui
vậy..?
- Cái gì gọi là có thai???? Chị có thai ấy hả!!! – Khánh Thư đứng phắt dậy, gương mặt ngố hơn bao giờ hết
- Chẳng phải hai người mới kết hôn ngày hôm qua sao? Có thai lẹ vậy.. –
Nó dường như cũng chẳng chắc chắn rằng mình đã nghe thứ gì từ miệng của
Minh Tuấn, liệu anh ấy có lại chơi khăm bọn này không??
Vợ chồng
họ nhìn nhau một lúc rồi quay sang nhìn lại ba người đang trước mặt
mình, bỗng cười lớn khiến cho nó và Khánh Thư muốn nhào lại cắn họ, nói
hay không nói thì đại một tiếng, đứng cười như mới trốn trại thế có ra
cái gì không hả.
- Ý anh không phải như vậy, chị gái anh, Minh Tuệ có thai, bọn họ mới cưới nhau tháng trước. – Anh giải thích nhưng miệng vẫn còn cười nham nhở, con người này sao đáng ghét thế này.
- Hai người..đến đây lại chuyện gì nữa? – Khánh Thư lau lau cái bàn tội nghiệp lúc nãy mình vô tình phun nước vào
Tú Tuệ thở dài một hơi, nhìn nó rồi đề cập thẳng vấn đề quan trọng nhất.
- Chị hỏi em, khi nào mới lấy chồng?
- Mười năm nữa. – Nó ngồi đó, ánh mắt nhìn cô đó, vô tư đáp.
- Chị không cần biết mười năm hay hai mươi năm, nhưng em nhất định phải
đính hôn với Thiên Vũ, không thể vậy quài, nó sẽ bị người khác cướp mất
đấy không chừng. – Tú Tuệ vẫn kiên trì trong việc thay đổi suy nghĩ của
nó, nghiêm túc nói
Nó bây giờ nhìn thấy chị ấy như nhìn thấy một
tảng đá đè nặng lên người, cứ hể gặp mặt mà nói về chuyện này là thế nào đây? Bộ kiếp trước nó nợ tiền chị ấy hay sao mà đến giờ vẫn còn bám
theo nó nói về vấn đề này vậy? Mỗi lần gặp là mỗi lần sợ, chị ấy giống
như khắc tinh của nó vậy, giống như người bênh vực cho nó, cũng kiêm
luôn phần tạo áp lực cho nó, có ai cứu nó hay không đây?
- Tuyết
Nhi, hay là cô nghĩ vậy xem thử nha. Bây giờ chúng ta..à cô và Thiên Vũ
đính hôn trước, rồi khi nào đám cưới chẳng được, đính hôn thôi mà, có gì đâu to tát. Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ gọi cho là chị, oke?
Công
bằng nằm ở đâu? Bây giờ ngay cả Khánh Thư cũng đứng về phía của chị ấy,
chỉ còn mỗi Minh Tuấn là chưa đưa ra suy nghĩ của mình, mà nó cũng chả
trông mong gì đến anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ đứng về phía vợ, nhìn cái
mặt là hiểu rồi cần gì phải nói, ấy vậy mà chế Hương lại chạy mất hút từ thuở nào rồi, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình. Giờ nó đang trong
tình trạng tiến thoái lưỡng nan, lùi không được, mà giữa cũng không
xong, bây giờ phải làm sao??
- Em đồng ý không? – Cả ba người áp sát mặt nó hỏi, cái biểu cảm cũng thật đáng sợ.
- Đồng ý là được chứ gì, làm quá hà.
Nó phang lại cho cả ba một câu rồi hậm hực đi lên lầu, coi như là tỉnh ngủ luôn rồi đó, kiểu này mà ngủ cũng nhìn thấy mặt của ba người kia trong
mơ, thôi khỏi ngủ luôn đi cho xong. Rõ là số khổ..