Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)
Chương 28 : Nốt nhạc thứ hai mươi tám
Ngày đăng: 16:35 18/04/20
Nốt nhạc thứ hai mươi tám
Trong lúc nó nằm trên phòng bực tức
thì ba con người dưới phòng khách đang alô cho thầy để chọn ngày tốt tổ
chức đính hôn, nếu còn kéo dài thì lỡ như trường học bên Mỹ thông báo
nhận nó thì coi như tạch, chắc chắn nó sẽ lại lén đi khỏi đây để sang
Mỹ, như thế là không được, công sức “căng mặt” để nài nỉ nó đồng ý sẽ
tiêu tan thành mây khói mất, cho nên phải làm liền cho nóng.
-
Vậy chúng ta phải chọn ngày nào bây giờ?? Một là chờ dài cổ, ba tháng,
hai là gấp gáp, hai ngày nữa, làm sao đây?? – Tú Tuệ thở dài thườn thượt nhìn cuốn lịch mình cầm trên tay, không khỏi chán nản, chờ ba tháng thì lâu quá, mà hai ngày thì gấp quá, thế nào nó cũng phản ứng kịch liệt
cho coi.
- Kệ đi, hai ngày nữa chúng ta tổ chức, nếu như chọn ba
tháng thì trường bên Mỹ đã nhận chị ta mất tiêu rồi, lúc đó nha, hối hận muộn màng. – Khánh Thư nhấn mạnh bốn từ cuối, cố ý tỏ vẻ hăm dọa.
Tú Tuệ càng nghe càng rối, não cô lại bắt đầu “đình công”, không muốn chủ
nhân của mình suy nghĩ thêm nữa, nhưng như thế thì làm sao cô biết chọn
ngày nào mới tốt đây hả trời!!!! Kêu cô hỏi ý kiến của hai con người
này, thôi thà tự mình vắt óc còn hơn, thà một lần đau còn hơn thêm mười
lần đau. Cô đập bàn một cái đứng phắt dậy, lớn giọng nói một câu chắc
nịch.
- Hai ngày sau sẽ tổ chức đính hôn, dù con bé có kháng cự cũng phải tiến hành.
Tú Tuệ rời khỏi đó trong tích tắc, để hai anh em này ở lại nhìn theo bóng
dáng của cô xa dần rồi đưa mắt nhìn nhau cười một tràng sảng khoái, biết ngay sẽ chọn như thế mà, ấy thế làm căng thấy phát sợ, xem ra nó phải
chuẩn bị tinh thần cho lần này rồi.
- Chết..chìa khóa xe.. Tú Tuệ, đợi anh!!!
Minh Tuấn sau khi nhớ đến chiếc xe hơi yêu dấu của mình đã bị cô vợ lái đi
liền vội vã chạy ra khỏi nhà, í ới la to, dí theo với tốc độ nhanh nhất. Khánh Thư nhìn theo bóng dáng trẻ con của anh liền không cản nổi cơn
mắc cười của mình mà cười to, ngay cả con người đang tịnh tâm trên phòng cũng bị chấn động mạnh đến mức chui rúc trong cái chăn mát lạnh mà bịt
tai ngủ, tự mình rút ra một kinh nghiệm đáng nhớ, không nên chọc cho
Khánh Thư cười, nếu không sẽ có động đất xảy ra, mọi thứ rung chuyển,
như thế sẽ rất đáng sợ. Nhưng bây giờ có rút ra bao nhiêu kinh nghiệm đi nữa thì sự thật ở đây chính là…nó không thể dứt ra khỏi cô, mãi mãi..!
- Ba người nghĩ thế nào về việc này ạ?
Hiện giờ hai vợ chồng Tuệ - Tuấn đang có mặt ở công ty Lục Gia, phòng của
chủ tịch, vẫn kiên trì bàn bạc về vấn đề đính hôn của nó và hắn với ông
bà Lục và ông Trần. Cả ba người họ còn đang suy nghĩ làm sao sắp xếp cho tốt nhất, chứ thật sự hai ngày thì có hơi quá gấp.
- Có gấp quá không con? Bác sợ không chuẩn bị kịp, vả lại tuyết Nhi nó… - Bà Lục lo lắng
- Ầy, bác cứ yên tâm, con bé nó đồng ý rồi, về chuyện chuẩn bị cứ giao cho con, con sẽ sắp xếp trong vòng một nốt nhạc.
- Thế chuyện này là mọi người sắp xếp từ trước? Mẹ, là Mẹ nhờ hai người họ làm vậy sao?
Hắn nãy giờ im lặng như một bức tượng cũng lên tiếng hỏi, một nhát đâm vào
tim đen của cả ba. Bà Thiên cùng Tuệ - Tuấn im lặng một lúc rồi gật nhẹ
đầu rồi vội vàng giải thích ngay.
- Mẹ là không muốn mất đi đứa con dâu như Tuyết Nhi nên…dù sao con bé nó cũng đồng ý, con còn không chịu?
Hắn như nổi đóa, thật sự họ làm vậy có hơi tổn thương hắn và nó, cũng may
là nó đồng ý, nếu như lỡ may bị khước thì chẳng phải quê lắm hay sao?
Như thế chắc chắn hắn sẽ đào lỗ tự chôn mình mất, nhưng mà nói đi cũng
phải nói lại, chỉ vì muốn tốt cho cả hai đứa nên Ba Mẹ hắn mới làm như
thế, cũng không thể trách họ được, tất cả đều là ý trời.
Nhỏ đứng trước cửa nhà nó bấm chuông, vẻ mặt không mấy vui vẻ cứ nhấn chuông
khiến không gian nơi đây rất ồn ào. Khánh Thư đang ngồi xem phim yên
tĩnh bỗng nghe được âm thanh chói tai bên ngoài liền chạy ra xem thử,
à..hóa ra là tiểu thư Hoàng.
- Khánh Thư, Tuyết Nhi đâu rồi? Có
phải hôm qua mệt quá nên hôm nay mất sức không? Đáng ra lúc đó tôi cũng
nên giúp cô ấy một tay. - Nhỏ thay đổi biểu cảm sau khi thấy có người,
chẳng mong muốn bị người khác nhìn thấy vẻ mặt lúc đó, lỡ như sinh ra
nghi ngờ gì thì mắc mệt, vui vẻ nói rồi từ từ bước vào nhà.
- Có ý tốt?
Khánh Thư băng lãnh thuận miệng phun ra một câu, nhanh chân vào nhà khiến nhỏ chột dạ, nảy sinh ý nghĩ rằng có khi nào cô ấy đã biết gì rồi không?
Nếu không thì sao vẻ mặt hôm nay lại khác? Lúc còn ở Mỹ cô ta rất vui vẻ đi chơi cùng họ, thế mà vừa đến Việt vài ngày là thay đổi như chong chóng? Hay là nhỏ đắc tội gì với cô?
- Đương nhiên tôi có ý tốt, dù sao cô ấy cũng là bạn thân của tôi từ nhỏ, cũng coi như là chị em rồi. Những thứ cô ấy thích tôi đều có thể cho cô ấy.
- Bạn thân? Chị em? Có đúng như những gì cô nói?
Hai
câu nói của nhỏ khiến cho cô cảm thấy mắc cười, cái gì mà bạn thân, cái
gì mà chị em? Giả nhân giả nghĩa, có ai là bạn thân, là chị em là lại
muốn họ tổn thương, đau khổ hay chưa? Trước giờ cô chỉ xem trong phim,
bây giờ xem ra có cơ hội ra tay.
- Cô là có ý gì? – Nụ cười ngự trị trên môi nhỏ mau chóng kéo xuống thành một đường thẳng.
Khánh Thư cười thầm trong lòng, cô ta đang bắt đầu cảm thấy chột dạ rồi kìa,
đúng là những người làm chuyện sai trái lúc nào cũng như vậy, không an
toàn, cắn rứt lương tâm… Mặc dù trong thâm tâm tôi rất muốn nói quạch
toẹt ra nhưng bây giờ…không phải lúc thích hợp, tôi sẽ khiến cô và anh
ta khó thở vì sống trong cảnh hại người. Ngày đó..sẽ không còn xa đâu.