Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 29 : Nốt nhạc thứ hai mươi chín

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Nốt nhạc thứ hai mươi chín



- Khánh Thư, Tuyết Nhi đâu rồi? Có

phải hôm qua mệt quá nên hôm nay mất sức không? Đáng ra lúc đó tôi cũng

nên giúp cô ấy một tay. - Nhỏ thay đổi biểu cảm sau khi thấy có người,

chẳng mong muốn bị người khác nhìn thấy vẻ mặt lúc đó, lỡ như sinh ra

nghi ngờ gì thì mắc mệt, vui vẻ nói rồi từ từ bước vào nhà.



- Có ý tốt?



Khánh Thư băng lãnh thuận miệng phun ra một câu, nhanh chân vào nhà khiến nhỏ chột dạ, nảy sinh ý nghĩ rằng có khi nào cô ấy đã biết gì rồi không?

Nếu không thì sao vẻ mặt hôm nay lại khác? Lúc còn ở Mỹ cô ta rất vui vẻ đi chơi cùng họ, thế mà vừa đến Việt vài ngày là thay đổi như chong chóng? Hay là nhỏ đắc tội gì với cô?



- Đương nhiên tôi có ý tốt, dù sao cô ấy cũng là bạn thân của tôi từ nhỏ, cũng coi như là chị em rồi. Những thứ cô ấy thích tôi đều có thể cho cô ấy.



- Bạn thân? Chị em? Có đúng như những gì cô nói?



Hai

câu nói của nhỏ khiến cho cô cảm thấy mắc cười, cái gì mà bạn thân, cái

gì mà chị em? Giả nhân giả nghĩa, có ai là bạn thân, là chị em là lại

muốn họ tổn thương, đau khổ hay chưa? Trước giờ cô chỉ xem trong phim,

bây giờ xem ra có cơ hội ra tay.



- Cô là có ý gì? – Nụ cười ngự trị trên môi nhỏ mau chóng kéo xuống thành một đường thẳng.



Khánh Thư cười thầm trong lòng, cô ta đang bắt đầu cảm thấy chột dạ rồi kìa,

đúng là những người làm chuyện sai trái lúc nào cũng như vậy, không an

toàn, cắn rứt lương tâm… Mặc dù trong thâm tâm tôi rất muốn nói quạch

toẹt ra nhưng bây giờ…không phải lúc thích hợp, tôi sẽ khiến cô và anh

ta khó thở vì sống trong cảnh hại người. Ngày đó..sẽ không còn xa đâu.



Cô mỉm cười nhẹ, vuốt lại tóc mái của mình rồi nhìn nhỏ, nhún vai nói :



- Biết sao giờ, bị cuồng phim nên học theo vài lời thoại vậy ấy mà. Thấy đóng đạt không?



“Học theo phim? Muốn tôi tin, cô đừng nằm mơ. Cô tưởng tôi là con nít ba

tuổi sao, dễ lừa lắm à? Được lắm Triệu Khánh Thư, nếu cô đã không sợ bị

vạ lây thì cứ tiếp tục vênh váo đi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ. Bây giờ thì mình nhất định không được manh động, hỏng cả chuyện, đợi

lúc nữa về sẽ gọi cho anh hai sau vậy. Con nhỏ này, không đề phòng là

không được!” – Nhỏ nghĩ thầm



Khánh Thư nhìn thái vẻ mặt,

thái độ đó của nhỏ liền nhếch môi cười, cúi đầu xuống vuốt tóc rồi thầm

cười khẩy, nhẹ nhàng lắc đầu. Nhìn thái độ hiện giờ của cô ta chắc hẳn

đã biết những gì mình nói đến liên quan đến chuyện gì, hẳn là sẽ về nói

với Minh Lâm đề phòng mình, có khi còn cho người dằn mặt mình không

chừng? Mà thôi, lo làm gì, dù sao quyết định làm vậy mình cũng nghĩ đến

hậu quả sau này, có gì mà phải xoắn tít cả lên. Đường đường là đại tỷ

trong giang hồ, không có gì lo ngại, bọn họ chẳng biết mình đang đụng

đến ai đâu. Hừm…Hoàng Phương Thy, Hoàng Minh Lâm, để xem..ai sẽ là người thắng trong trò chơi của các người.
- Kem về rồi đây.



Nghe giọng của cô, nó và nhỏ

cùng đưa mắt nhìn ra ngoài sân, đích thị là Triệu Khánh Thư đang tung

tăng vào nhà, trên tay còn cầm một bộc đồ, chỗ đó là kem ấy hả?!



- Ăn gì hết mà ăn..chắc nghẹn họng luôn quá. – Nhỏ đơ người người nhìn đống kem trước mặt



- Tôi mua thêm cho mọi người cùng ăn, đâu bắt cô ăn hết một mình đâu mà sợ. – Khánh Thư đáp trả



Nó cười cười, chỗ này một mình Khánh Thư cũng nuốt sạch hết chứ nói gì,

thánh ăn đang ngồi đây, sợ gì ăn không hết.. Nhìn vẻ bề ngoài mi nhon,

nhỏ nhắn thế thôi chứ thử dẫn đi ăn xem, sạc nghiệp luôn chứ giỡn chơi.



- Vậy tôi đem cất vào tủ lạnh, cứ tiếp tục nói chuyện đi.



Nhỏ vừa thấy Khánh Thư lủi vào bếp, cách xa nơi này liền quay sang nắm lấy

tay nó, đôi mắt dường như cũng có lớp sương mỏng phủ lấy. Bây giờ phải

hỏi cho ra lẽ, cô ta thật sự muốn đính hôn với anh ấy sao? Còn mình,

mình phải làm sao khi không có anh ấy? Khi mất anh ấy một cách vô lý như vậy được. Không, anh ấy là của mình, không ai có quyền cướp mất đi anh

ấy, anh ấy là của mình!!! Dù cho có van xin thế nào nhất định cũng phải

phá cho được buổi đính hôn chết tiệt này, mình không muốn mất anh ấy..



Sau hàng loạt những suy nghĩ đó, nhỏ bắt đầu nắm chặt tay nó hơn, bằng mọi

cách cũng phải thay đổi suy nghĩ của nó, thay đổi ý định lúc ban đầu của nó.



- Tuyết Nhi, cậu thật sự muốn vậy sao?



Nó không trả

lời, cũng không dám đối mặt với nhỏ, nó sợ mình sẽ chịu không nổi mà

đồng ý hủy buổi đính hôn lần này, đích thật nó cũng rất trông mong, mọi

người đã đặt rất nhiều hy vọng vào nó và hắn, bây giờ mà nói hủy thì làm sao nó dám gặp mặt ai nữa, như thế thì chẳng phải nhỏ sẽ bị mọi người

ghét bỏ hơn sao? Nó phải làm thế nào mới đúng? Nếu đính hôn, nhỏ chắc

chắn sẽ rất đau lòng, nó không muốn. Nếu không đính hôn, mọi người sẽ

càng thất vọng, nó cũng không muốn.. Vậy phải làm sao đây?!



Khánh Thư đứng trong bếp nghe được câu chuyện liền cười nhạt, vậy là trong

lúc gọi điện đã sơ xuất quên tắt máy cho nên đã nghe toàn bộ rồi nhỉ?

Vậy tình hình bây giờ nóng hay ấm là tùy vào quyết định của nó có muốn

từ bỏ hay tiếp tục.



- Nói đi. Tại sao cậu không nói? Tuyết Nhi,

coi như tớ cầu xin cậu, làm ơn đi. Cậu chỉ cần đừng đính hôn là được mà, cậu cũng biết tớ không thể sống nếu như thiếu anh ấy mà. Chúng ta là

bạn thân với nhau từ nhỏ, là chị em với nhau, tại sao cậu không thể

nhường lại cho tớ, một lần thôi mà. Tình yêu tớ đối với anh ấy không gì

có thể so sánh được, tớ có thể chắc chắn một điều rằng cậu không thể yêu anh ấy nhiều bằng tớ đâu. Tuyết Nhi, làm..



- Đủ rồi!!!