Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 40 : Nốt nhạc thứ bốn mươi

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Giật phăng cái mền xuốn sàn nhà, nó như sụp đổ hoàn toàn, vết đỏ trên gra giường đã chứng minh tất cả những gì bọn họ làm ở trong căn phòng này. Nước mắt nó rơi không ngừng, càng cố gắng kìm chế lại càng rơi nhiều hơn, hắn chầm chậm đi lại, đưa bàn tay run run của đặt lên vai nó nhưng lại bị nó hất ra và tát một cái rõ đau, mạnh đến nỗi năm ngón tay của nó cũng in hằn trên má hắn.



- Lục Tuyết Nhi, đừng quá đáng! Cô có quyền gì tát anh ấy, tư cách gì chứ?



Nhỏ khi thấy hắn ăn một cái tát từ nó liền nóng vội đứng lên quát to, trừng mắt nhìn đứa con gái trước mặt nhưng gương mặt hung dữ đó kéo dài không được bao lâu khi nhỏ lại nhận được cái nhìn sắc như dao từ phía nó, như chột dạ, nhỏ thu tất cả lại, liếc sang nơi khác tránh. Riêng hắn, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó từ trong đôi mắt ngấn nước, ánh mắt này không hề giống như lúc ông Trần bị bắn, ánh mắt này lại như đang cảm thấy có lỗi, đang muốn xin lỗi hắn, nhưng…tại sao?



- Thiên Vũ, nếu anh đã muốn ở bên cô ta cứ việc nói với em, tại sao anh lại phải làm như thế? Tại sao lại nhắn tin cho em? Tại sao còn đến thăm em? Anh có phải thấy em như thế cảm thấy vui lắm không? – Nó vừa nói vừa khóc



- Anh nhắn tin cho em? Lúc nào chứ? Anh.. – Hắn ngây ngốc giải thích, bản thân cũng chẳng biết cái quái gì đang xảy ra



- Đừng nói dối nữa, em biết hết tất cả mà, anh không cần nói nữa. Hóa ra mục đích anh nhắn tin cho em là muốn em như thế này, giờ được rồi đó, anh vui không?



Nó và hắn cứ đứng nhìn nhau như thế, cả hai đều mang trong mình cảm giác có lỗi nhưng trong mắt nó lại có một phần như muốn xé xác hắn ra thành trăm mảnh, hắn bỗng rùng mình một cái, chưa kịp mở lời giải thích lại bị nhỏ chen ngang vào.



- Lục Tuyết Nhi, cô cũng nhìn thấy rồi đó, tôi đã là người của anh ấy, có thể sau này sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc, cho nên tôi mong cô tránh xa anh ấy ra, nghe rõ chưa?! – Nhỏ cố ý nhấn mạnh từng chữ, trên môi ngự trị nụ cười thõa mãn



Nó nghe hết tất cả những gì nhỏ nói, cũng hiểu hết tất cả những lời đó, thì ra lại là như thế, nó tự cười bản thân mình quá ngu ngốc lại đi tin vào mọi thứ mà không chịu nghe những người xung quanh mình khuyên bảo, bây giờ nhận lấy hậu quả này cũng đáng, chẳng có gì hối tiếc vào giờ phút này nữa. Nó lau hết nước mắt rồi bỏ đi không chịu nghe hắn giải thích gì, nhưng sau những giọt nước mắt đó lại là một nụ cười, một nụ cười chua chát..




- Không khí căng thẳng quá… Thiên Vũ, em nói gì đi. – Minh Tuấn dè dặt lên tiếng, nháy nháy mắt ra hiệu với Khánh Thư



- Nói gì? Có gì để nói? Không có, một lời biện minh cũng không có, cũng may con bé chỉ mới nhìn thấy những tấm hình này thôi, nếu trực tiếp nhìn thấy bọn họ ở chung thì chắc nó sẽ điên lên mất. – Tú Tuệ tức giận nói, liếc hắn muốn cháy da lưng



- Những thứ cần thấy…đều thấy hết rồi!



Nó từ trên phòng bước xuống, sở dĩ như thế là vì..họ thật sự quá ồn, nó cần không gian yên tĩnh, dù sao đây cũng chẳng phải là cái chợ, tập hợp ở đây rồi cãi cọ về chuyện này, nó không muốn nghe nữa, nhìn thấy như thế đã là quá đủ rồi, nó thật sự không muốn như thế nữa, tim rất là đau đấy. Cho nên đích thân nó sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể, một là tạm thời, hai là dứt điểm!



- Tuyết Nhi, em nói thế là sao?



- Em nói là..chuyện của Thiên Vũ và Phương Thy, em đã thấy hết tất cả, nên em đã ra quyết định……



Bầu không gian vì câu nói úp mở của nó mà trở nên đáng sợ trông thấy, khuôn mặt ai cũng có một chút gì đó tò mò, nhưng chắc chắn rằng không ai biết rằng khó khăn lắm nó mới đưa ra quyết định như thế này, ngay cả nó cũng không muốn nhưng mà đến nước này thì không ra quyết định là không được.



- Quyết định của em chắc chắn sẽ khiến vài người thất vọng và vui mừng, cho nên em đã suy nghĩ rất kĩ, quyết định này của em chính là…