Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 41 : Nốt nhạc thứ bốn mươi mốt

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


- Không khí căng thẳng quá… Thiên Vũ, em nói gì đi. – Minh Tuấn dè dặt lên tiếng, nháy nháy mắt ra hiệu với Khánh Thư



- Nói gì? Có gì để nói? Không có, một lời biện minh cũng không có, cũng may con bé chỉ mới nhìn thấy những tấm hình này thôi, nếu trực tiếp nhìn thấy bọn họ ở chung thì chắc nó sẽ điên lên mất. – Tú Tuệ tức giận nói, liếc hắn muốn cháy da lưng



- Những thứ cần thấy…đều thấy hết rồi!



Nó từ trên phòng bước xuống, sở dĩ như thế là vì..họ thật sự quá ồn, nó cần không gian yên tĩnh, dù sao đây cũng chẳng phải là cái chợ, tập hợp ở đây rồi cãi cọ về chuyện này, nó không muốn nghe nữa, nhìn thấy như thế đã là quá đủ rồi, nó thật sự không muốn như thế nữa, tim rất là đau đấy. Cho nên đích thân nó sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể, một là tạm thời, hai là dứt điểm!



- Tuyết Nhi, em nói thế là sao?



- Em nói là..chuyện của Thiên Vũ và Phương Thy, em đã thấy hết tất cả, nên em đã ra quyết định……



Bầu không gian vì câu nói úp mở của nó mà trở nên đáng sợ trông thấy, khuôn mặt ai cũng có một chút gì đó tò mò, nhưng chắc chắn rằng không ai biết rằng khó khăn lắm nó mới đưa ra quyết định như thế này, ngay cả nó cũng không muốn nhưng mà đến nước này thì không ra quyết định là không được.



- Quyết định của em chắc chắn sẽ khiến vài người thất vọng và vui mừng, cho nên em đã suy nghĩ rất kĩ, quyết định này của em chính là…em..em sẽ…..em sẽ thực hiện hôn ước giữa em và Minh Lâm.



Mọi người đứng chôn chân tại đó, lúc ban đầu khi nghe nó thực hiện hôn ước còn tưởng rằng nó sẽ giữ lời hứa là sẽ lấy hắn, nhưng sau khi nghe thấy năm chữ “giữa em và Minh Lâm” thì mọi người cũng đủ hiểu, thái độ và biểu cảm hiện tại của nó hoàn toàn lạnh lùng nhưng cũng có một phần tức giận, nó quyết định như thế cũng không gọi là sai, giữa hai người con trai, một người luôn tìm cách khiến cho mình yêu họ, người còn lại mình rất tin tưởng lại phản bội mình một cách không ngờ, nếu như để người khác chọn, hẳn là cũng chọn người đầu tiên.




- Vâng!



Nó đứng trên cầu thang nghe hết tất cả, phì cười lắc đầu một cái, bọn họ sử dụng trò này với nó thật sự quá tầm thường rồi, camera nữa cơ đấy, thiếu gì cách che khuất tầm nhìn của chúng, nếu như không có cách thì bọn ăn trộm làm cách nào thu dọn đống đồ giá trị chứ. Nó nhún vai rồi trở vào trong phòng trong im lặng, không một ai biết nó đứng ở trên lầu từ khi bắt đầu buổi nói chuyện, thiết nghĩ sau này nếu nó có muốn đổi nghề thì chắc chắn nên chuyển sang gián điệp cấp cao, bảo đảm được trọng dụng, biết sao giờ, bản thân nó giống y như ma, thình lình xuất hiện, đột nhiên biến mất, đi đứng không một tiếng động, rõ là ma còn gì.



Sau khi đợi Minh Tuấn lắp camera hoàn tất, mọi người mới tiến vào bàn ăn dùng bữa tối dưới ánh đèn…nhà, còn nó thì vẫn nằm một đống trên phòng, cây kim giờ mệt mỏi lếch không nổi, đợi chín giờ trôi qua mà tưởng như cả thế kỉ. Cuối cùng cũng đến thời điểm này, mười ba cái đồng hồ đang hiện diện trong nhà cuối cùng cũng đồng loạt nhảy sang con số mới, thật nhẹ nhõm, nhưng chuyện phía trước còn phải lo, trước mắt là cản được nó tính gì rồi tính. Nó mở cửa phòng bước xuống dưới trong trạng thái bình thường nhất, còn những người nhìn nó đang ở trạng thái kì lạ nhất, nó không để ý đến họ mà “lướt nhẹ” như lông hồng vào trong bếp tu hết chai nước suối rồi lại trở lên phòng, nó đi đến đâu mọi người nhìn theo đến nấy, đợi nó khuất bóng rồi mới làm việc của mình, Khánh Thư ngồi đó ngáp dài ngáp ngắn mắt mở không lên dựa dẫm vào người Tú Tuệ, nguyên ngày hôm nay cô thật sự rất vất vả, nhưng chuyện này chỉ e bây giờ không thể nào nói được, đành nhẫn nhịn vậy. Thời gian trôi qua chầm chậm, tất cả dần thấm mệt vì canh chừng nó, dần dần đều di chuyển đến chỗ ngủ của mình cho xong, vừa nghỉ ngơi lại vừa canh chừng nó, vẹn cả đôi đường, riêng về Minh Tuấn, anh đã ngủ mất đất trên ghế sofa.



Chín giờ ba mươi… Tú Tuệ, Khánh Thư, Khánh Du đều thức nhìn nó ngủ.



Mười giờ… Tú Tuệ, Khánh Thư, Khánh Du bắt đầu nghi ngờ.



Mười giờ ba mươi… Cả ba người bắt đầu nằm xuống nhưng vẫn nhìn nó.



Mười một giờ… Chính thức bị cơn buồn ngủ quật ngã!!!



Thời gian cứ thế mà trôi qua, mười một giờ ba mươi, mười hai giờ đúng, mọi chuyện dường như rất yên bình, không một tiếng động nào phát ra ngoài tiếng nước chảy…