Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 6 : Vai kề vai đi WC

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Chi



*****



Cố Khải Phong chỉnh đèn bàn ở đầu giường mình lên mức sáng nhất, nói: “Sợ thì cứ ngồi đây một lát.”



Dứt lời, hắn không chút dấu vết cất quyển sách có in mấy chữ 《 Cái chết của xác sống 》 đầy kinh dị kia xuống dưới gối, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu chơi game, hoàn toàn không có vẻ gì là buồn ngủ cả.



Lâm Phi Nhiên giật giật khóe môi, hai bắp hết xoắn chặt rồi lại thả lỏng ra liên tục. Một lúc sau, cậu nôn nóng đứng dậy đi ra ngoài cửa, hé mở cửa phòng, cẩn thận nhìn ngó khắp hành lang.



Đây là một hành lang dài và tĩnh mịch, bởi vì đèn trần đã hỏng mất hai ngọn nên ánh sáng không được đủ đầy, tuy vẫn nhìn được mọi vật trên đường đi, nhưng hiệu quả thị giác lại đặc biệt âm trầm. Mà, WC lại nằm ở phía cuối hành lang.



Lâm Phi Nhiên ngủ từ sáu giờ cho đến hơn mười một giờ, trước khi ngủ lại uống nước ăn cháo, vẫn chưa đi WC, vừa rồi lại liên tục chịu đả kích về mặt tinh thần, cho nên hiện tại có hơi mắc tiểu.



Làm sao đây, cũng đâu thể bảo Cố Khải Phong đi WC cùng mình được… Mất mặt đến mức ấy thì chẳng thà trực tiếp dọa chết mình đi! Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, cắn răng giậm chân một cái, xiết chặt nắm tay, hít vào một hơi, nhanh chóng nhấc chân bước ra hành lang bên ngoài!



Nhưng vừa miễn cưỡng đi được vài bước, những cảnh tượng khủng bố lúc trước lại như đèn kéo quân mà bay vòng vòng trong đầu trong mắt Lâm Phi Nhiên. Tròng mắt đầm đìa máu đỏ lăn lông lốc trên mặt đất, gương mặt quỷ nữ nứt nẻ héo khô, một đám âm hồn điên cuồng chuyển động… Phần bụng nhói đau, suýt nữa cậu bị những suy nghĩ tự mình dọa mình làm cho vãi nước tiểu, vì thế Lâm Phi Nhiên lại run rẩy vội vã chạy ngược về phòng.



Làm thế nào đâyyyyyyyy! Lâm Phi Nhiên gào thét trong tuyệt vọng ở nơi đáy lòng, nếu đang tè mà đột nhiên thấy quỷ thì sẽ ra saoooooo?



Cậu cảm thấy mình tuyệt đối không có can đảm bình tĩnh xả nước trước ánh mắt của cả đàn ma quỷ.



Do đó, cậu không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh mình để mông trần vừa phun nước tè vừa thét chói tai mà chạy như điên về phòng ký túc. Bi thảm quá rồi!



Nói không chừng sẽ còn bị vướng ống quần tụt được phân nửa trên chân mà ngã sml… Thế thì thật đúng là không cần làm người, trực tiếp nhảy lầu tự sát cho xong. Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn kịch liệt mà tưởng tượng.



“Cậu làm sao vậy?” Nhìn Lâm Phi Nhiên đang kẹp chặt chân dùng một tư thế quỷ dị đứng ngay ngoài cửa, Cố Khải Phong lên tiếng hỏi.



Lâm Phi Nhiên đỏ mặt, bất chấp tất cả, mở miệng: “Ông, ông có muốn đi WC không?”



Cố Khải Phong thành thực trả lời: “Không.”




Lâm Phi Nhiên vẫn hệt như một cô vợ nhỏ khúm núm ngồi bên cạnh giường của Cố Khải Phong, dùng bàn tay bị dọa đến lạnh như băng vỗ mấy cái lên hai má của mình, bức ép bản thân nhanh tỉnh táo lại, rồi mới bắt đầu xâu chuỗi những sự việc diễn ra trong ngày hôm nay.



Trước khi qua đời ông nội đã nói có một món đồ muốn truyền lại cho mình, còn nói bản thân ông không thể khống chế được thứ đó. Lâm Phi Nhiên chống cằm suy tư, nếu là di sản bằng hiện vật sờ được thấy được, không lý nào ông lại không khống chế nổi, hơn nữa sau đó ông còn bảo mình đừng sợ quỷ, lúc còn sống, quỷ cũng chỉ là một con người mà thôi. Đám quỷ kia, Cố Khải Phong không nhìn thấy, mà mình lại thấy, như vậy, thứ ông nội truyền lại cho mình chính là…



Một suy nghĩ âm lãnh đáng sợ hệt như một tia chớp lóe lên rồi đâm xuyên qua óc Lâm Phi Nhiên, cậu giơ tay, dùng một ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng đặt lên mi mắt, vuốt vuốt trong chốc lát.



Con mắt âm dương!?



Nói cách khác, kỳ thực bao nhiêu năm nay ông nội vẫn luôn nhìn thấy quỷ? Lâm Phi Nhiên cứng ngắc ngồi ở bên giường, nhớ lại đủ mọi tình tiết diễn ra vào khoảng thời gian sống chung với ông thời thơ ấu và cả những câu chuyện yêu ma quỷ quái ông thường kể. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy đáp án vừa rồi có tính xác thực rất cao.



Nhưng có một điểm thực kỳ quái… Lâm Phi Nhiên nghĩ nghĩ, thoáng quay đầu, dùng khóe mắt len lén liếc Cố Khải Phong lúc ấy đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại.



Vì sao cứ chạm vào hắn là lại không thấy ma quỷ nữa nhỉ! Hơn nữa, có vẻ hiệu quả còn được duy trì trong một khoảng thời gian, chạm một chút là có tác dụng trong mấy phút đồng hồ? Nhưng mà, nói không chừng chạm vào ai cũng đều như thế cả, miễn sờ vào người sống thì mắt âm dương sẽ bị vô hiệu hóa trong vài phút đồng hồ? Lâm Phi Nhiên mày ủ mặt ê mà vuốt cằm suy đoán, nôn nóng muốn tìm người sống để thí nghiệm một phen, song hiện tại đã hơn mười một giờ, căn bản cậu không biết đi đâu để tìm người cả.



Vào lúc cậu đang xoắn xuýt, Cố Khải Phong bỗng đặt điện thoại di động xuống, biếng nhác vươn người duỗi thắt lưng, hỏi: “Khi nào cậu ngủ?”



“Tôi không buồn ngủ, ngày ngủ nhiều lắm rồi.” Lâm Phi Nhiên chậm rãi nhích mông vào trong giường Cố Khải Phong mấy cm coi như công khai biểu thị chủ quyền, chỉ sợ Cố Khải Phong đuổi mình lên giường trên để hàn huyên với quỷ.



Cố Khải Phong dùng ánh mắt tinh tường như thể thông thấu mọi sự trên đời nhìn thẳng vào cái mông đang chầm chậm di chuyển của Lâm Phi Nhiên: “…”



Lâm Phi Nhiên trưng ra vẻ mặt thực hiền lành: “Ông ngủ đi, tôi nhìn ông ngủ.”



Cố Khải Phong không lộ ra bất cứ biểu cảm gì trên nét mặt, song trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười.



Tên nhóc nhát gan này hẳn là không dám ngủ một mình đêm nay đó mà.



“Vậy cậu nằm tạm xuống đây đi.” Cố Khải Phong chỉ chỉ vào nửa bên giường ở sát vách tường, vô cùng tự nhiên nói, “Nếu không, lát nữa cậu bò lên giường trên sẽ làm tôi thức giấc…”



“Được!” Cố Khải Phong còn chưa nói hết lời, Lâm Phi Nhiên đã mừng rỡ như điên, lập tức đá rớt dép lê, trèo hẳn lên giường, nghiêng người nằm xuống, để thân thể gầy gò nhỏ bé dính chặt vào tường. Dường như sợ Cố Khải Phong đổi ý, cậu dùng thanh âm mềm mại tựa như lấy lòng mà giải thích cho hành động của mình: “Tôi sẽ không chiếm chỗ ông đâu, tôi nghiêng người nằm sát vào tường đấy nhé.”