Có Phải Cậu Thích Tôi Không
Chương 7 : Nam thần, em muốn sinh tiểu quỷ cho anh!
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Có thể nằm xích lại đây một chút.” Cố Khải Phong chia một nửa chăn cho Lâm Phi Nhiên, đồng thời chủ động dịch người ra mép giường, nhắm mắt đi ngủ.
Người còn lại chậm rãi kéo chăn đắp lên thân thể mình, hình như cái chăn này mới được phơi nắng mấy hôm trước, sờ lên có vẻ khô ráo mềm mại, thậm chí còn tản mác một mùi thơm thoang thoảng của xà phòng. Có thể do tác dụng về mặt tâm lý, Lâm Phi Nhiên cảm thấy vừa đắp chăn của Cố Khải Phong lên thì liền ấm áp dễ chịu hơn.
Khoảng hai – ba phút đồng hồ sau, hô hấp của Cố Khải Phong dần dần trở nên đều đặn, hắn không tắt đèn nhỏ ở đầu giường mà chỉ điều chỉnh độ sáng về mức tối nhất. Thứ ánh sáng lờ mờ đến có chút ái muội này thành công phác họa đường nét một bên mặt nghiêng của hắn, khiến hắn thoạt nhìn lại càng điển trai hơn. Hàng lông mi vừa dài vừa rậm trên mi mắt hắn không hề rung động dù là một chút, bộ dáng ngủ say an tường tựa như hình vẽ trên một bức tranh.
Ôm góc chăn quan sát trong chốc lát, Lâm Phi Nhiên cảm thấy hẳn là người nọ đã ngủ rồi, vì thế mới cẩn thận nằm ngửa ra. Cố Khải Phong nằm ngủ rất sát mép giường, hơn nữa vóc dáng hai người bọn họ một gầy một săn chắc, nên không tốn chỗ nhiều. Đó cũng là lý do, mặc dù cùng nằm ngửa nhưng giữa cả hai vẫn có một khe hở nhỏ.
Lâm Phi Nhiên lặng lẽ lén lút như con mèo nhỏ, dịch dịch cẳng chân về phía Cố Khải Phong, vờ như vô tình đụng vào đùi hắn, đảm bảo tiếp xúc giữa hai người.
Đừng nói Lâm Phi Nhiên sợ ma muốn chết, cho dù không sợ thì cái việc nghe hơn chục người nhảy disco và gào thét giữa đêm cũng đủ khiến cậu tiêu đời.
Thế nhưng có một vấn đề, cậu vừa mới chạm vào đùi Cố Khải Phong, người kia liền thực tự nhiên mà co chân lại. Hắn làm vậy, hiển nhiên Lâm Phi Nhiên không thể chạm vào hắn được nữa.
Tên này, không phải là cố ý đấy chứ hả… Cậu vươn tay quơ quơ vài cái trước mặt Cố Khải Phong như muốn thử xem có phải hắn đang ngủ hay không. Thế nhưng, người kia, ngay cả cái đuôi lông mày cũng không hề động đậy.
Đợi chờ trong chốc lát, Lâm Phi Nhiên khẽ cong cánh tay, dùng khuỷu tay chạm chạm vào cánh tay của Cố Khải Phong. Đến khi cảm nhận được hơi ấm của thân thể đối phương xuyên qua áo ngủ mà truyền tới, Lâm Phi Nhiên bỗng cảm thấy lòng mình kiên định hơn một chút.
Nhưng, tương tự lúc trước, cậu vừa mới đụng chạm được mấy giây đồng hồ, Cố Khải Phong bỗng giơ tay lên cọ cọ mũi mình tựa như đang gãi ngứa. Hắn vừa động, tất nhiên là Lâm Phi Nhiên lại không chạm được vào hắn nữa.
“…” Tên này đang ngủ thật hay là giả vờ thế? Lâm Phi Nhiên u oán ngồi dậy, như ma như quỷ mà ghé sát lại gần gương mặt Cố Khải Phong, nhìn hắn chăm chăm.
Lâm Phi Nhiên một bên bị dọa đến nước mắt lưng tròng, một bên bất bình ấm ức!
Đậu má, vì sao ngay cả nữ quỷ cũng đều vây quanh Cố Khải Phong chứ, bộ dạng ông đây thực sự kém hắn nhiều đến vậy sao!?
Khi đảo mắt nhìn qua bên này, vốn dĩ Lâm Phi Nhiên có ý định chạy tới chỗ Cố Khải Phong để vô hiệu quá con mắt âm dương. Nhưng nhớ tới kế hoạch thử nghiệm những đối tượng khác, cho nên cậu đành nhịn cái cảm xúc muốn chạy như điên tới chỗ người kia xuống, quay sang vỗ lên đầu anh bạn mập đứng bên trái mình một cái!
Anh bạn mập: “…”
Lâm Phi Nhiên: “… Chào.”
Đáng tiếc chả có hiệu quả chó gì! Con quỷ nước trôi nổi trong bồn rửa còn đang bắt đầu ngáy ngủ!
Lâm Phi Nhiên lại vỗ vai anh bạn cao gầy đứng bên phải mình, run rẩy nói: “Chào buổi sáng.”
Anh bạn cao gầy gật gật đầu: “Chào.”
Vấn đề là con mắt âm dương vẫn không biến mất!
Lâm Phi Nhiên vừa sợ lại vừa cuống, lí trí bắt đầu khăn gói quả mướp ra đi. Hai thằng bạn bên cạnh không có tác dụng, cậu liền cuống quýt sờ hết cả đám nam sinh đứng ở gần mình! Ở tầng này đều là học sinh khối 11, trong đó có rất nhiều bạn cùng lớp với Lâm Phi Nhiên, số còn lại dù không quen cũng từng gặp mặt ở ngoài hành lang không ít lần. Vì thế cho nên cậu bất chấp tất cả, diễn trọn vai ‘thằng thần kinh’ trong mắt đám bạn mình, lần lượt vỗ vai chào hỏi từng người một. Thế nhưng, liên tục sờ soạng bảy tám người, cậu vẫn không tìm được một người có ích!
Không thể nào, đờ mờ! Chẳng lẽ chỉ sờ Cố Khải Phong mới có tác dụng! Vậy thì những ngày tháng sau này cậu biết phải sống sao!? Ngay khi Lâm Phi Nhiên tuyệt vọng gào thét ở trong lòng, Cố Khải Phong đã rửa mặt xong xuôi đột nhiên trầm mặt bước nhanh tới chỗ cậu. Khí thế của tên kia có hơi đáng sợ, Lâm Phi Nhiên vô tội mở to đôi mắt nhìn hắn cùng bốn con quỷ nữ mê mê muội muội điên cuồng cắp đít chạy theo sau.
Cố Khải Phong tóm chặt bộ vuốt không an phận của Lâm Phi Nhiên, đè thấp thanh âm hỏi: “Làm trò gì vậy?”