Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 66 : Tháng năm còn dài

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


dit: DLinh – Beta: Mimi, Ame







*****



Mấy người bạn rủ nhau đi du lịch cùng trở về đúng lúc vừa bắt đầu dịp năm mới, cha mẹ Lâm Phi Nhiên cũng vội vã quay lại ăn Tết cùng con trai. Bữa cơm đêm 30 cả nhà ngồi quây quần bên nhau vui vẻ thân mật, từ mùng một đến mùng năm Lâm Phi Nhiên hầu như đều ở nhà chăm sóc cha mẹ, cùng đi thăm đủ các nhà họ hàng, nhận tiền mừng tuổi tới mức tay cũng mềm nhũn cả ra, sang năm muốn mua giày bóng rổ kiểu nào thì thoải mái chọn kiểu đó, có thể chắc chắn chỗ tiền này có giá trị không nhỏ chút nào.



Mấy ngày nay, Cố Khải Phong cũng trong tình trạng như thế, cùng ba mẹ chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, hai bạn trẻ cố gắng lắm mới để dành ra được chút thời gian gặp mặt nhau hai lần, dựa theo nguyện vọng của Lâm Phi Nhiên, trước mỗi lần gặp mặt Cố Khải Phong sẽ đóng gói tất cả quần áo mình mặc mấy ngày nay cẩn thận vào trong túi rồi đưa cho cậu, nhằm cung cấp đủ dương khí cho Lâm Phi Nhiên.



Hiện giờ Lâm Phi Nhiên đúng thật là không sợ quỷ nữa, nhưng mỗi lần bị du hồn tạt ngang quấy rầy lúc buổi đêm đi ngủ đều rất phiền, bởi thế mỗi tối trước khi đi ngủ, cậu đều vơ theo hai ba cái quần cái áo của Cố Khải Phong vào chăn cùng với mình…



Nhìn qua có vẻ hơi đói khát!



Bên trong tiệm cà phê, Cố Khải Phong kín đáo đưa một chiếc balo leo núi thiệt bự cho Lâm Phi Nhiên, nói: “Bên trong là quần áo và vật dụng lặt vặt của anh hai ngày nay.”



Lâm Phi Nhiên sung sướng nhận lấy món quà tràn trề dương khí, đặt bên cạnh chỗ ngồi của mình.



“Anh thấy mấy thứ này cũng tương đối phiền phức.” Cố Khải Phong quấy quấy cà phê trong chiếc cốc, nói, “Không bằng chồng đưa em một cái lọ đựng tinh…”



“Anh trật tự!” Lâm Phi Nhiên đỏ mặt ngắt lời.



Cái con người tên Cố Khải Phong này thật là biến thái quá đi!



Cố Khải Phong hừ một tiếng, lại tiếp tục dụ dỗ rất chân thành: “Thứ đồ chơi kia nặng dương khí hơn mà, anh đã từng mở mắt âm dương ra nhìn thử rồi, mợ nó, suýt nữa chói mù con mắt!”



Lâm Phi Nhiên: “…”



Vẻ mặt Cố Khải Phong đầy hãnh diện, chỉ vào bản thân mình: “Chồng em mới là gà vàng chân chính..”



Lâm Phi Nhiên vội vã nhét một thìa bánh gato vào miệng Cố Khải Phong.



Cố Khải Phong nuốt miếng bánh kia xuống, kiên trì nói nốt: “… nhé.”



Lâm Phi Nhiên lườm rách cả mắt: “Xem chừng không ngăn nổi anh mở miệng ha?”



“Nói nghiêm túc mà.” Vẻ mặt Cố Khải Phong ra bộ đứng đắn.



Mặt Lâm Phi Nhiên hiện đầy sự không tin tưởng: “Anh sao mà nói năng đứng đắn nổi chứ?”



Một người hoàn toàn không hề đứng đắn!



Cố Khải Phong đá nhẹ cái chân dưới bàn của Lâm Phi Nhiên, trầm giọng nói: “Nhiên Nhiên, anh đưa em nhiều quần áo vẫn còn nguyên mùi hương như thế, như vậy em cũng nên tặng anh cái gì cho có qua có lại chứ?”



“Không đâu, đây là do em cần hút dương khí.” Lâm Phi Nhiên rất quang minh lỗi lạc, trông thật đường hoàng, “Còn anh rõ ràng muốn chơi bắn máy bay (*).”



(*) chơi bắn máy bay hay còn gọi là quay tay nhé =))
Pháo hoa rực rỡ bay thẳng lên bầu trời cao xa vời vợi, khuôn mặt đang ngẩng lên của Lâm Phi Nhiên bỗng chốc bị những mảnh ánh sáng muôn màu vạn sắc đó bao trùm.



“Bảo bối, dám đốt không?” Cố Khải Phong đưa bật lửa cho Lâm Phi Nhiên, “Thử xem?”



“Có gì mà không dám.” Lâm Phi Nhiên nghịch nghịch cái bật lửa một chút, chạy tới châm lửa vào đầu dây mồi của pháo hoa, châm xong liền nhảy vụt vào lòng Cố Khải Phong.



Dây mồi cháy hết, một tiếng ‘bùm’ vang lên, ngay sau đó, một vật nho nhỏ từ mặt đất đột ngột phóng thẳng lên bầu trời, không bao lâu sau, màn đêm trên đầu bọn họ giăng đầy những bông hoa lửa xinh đẹp lung linh hoa lệ.



“Nhiên Nhiên.” Cố Khải Phong ôm lấy Lâm Phi Nhiên từ phía sau, để cằm lên bả vai cậu, dịu dàng hỏi, “Hỏi em chuyện này, phải thành thật nói cho anh biết.”



“Anh hỏi đi.” Lâm Phi Nhiên giơ tay sờ sờ mặt hắn.



“Khi em vừa chuyển về trường…” Mang theo một chút trừng phạt, Cố Khải Phong siết chặt vòng tay đang quấn quanh thắt lưng của cậu, “Tại sao ngày nào cũng hờ hững với anh, lại còn cứ luôn ra vẻ oán giận anh nữa?”



Lâm Phi Nhiên bình tĩnh trả lời: “Vì để hấp dẫn tên hot boy bá đạo nhà anh đó.”



“Nói dối.” Cố Khải Phong một tay giữ chặt Lâm Phi Nhiên, một tay thì cù lét cậu.



Lâm Phi Nhiên bị nhột đến mức bắt đầu cười ha ha, nhưng vẫn không làm sao trốn thoát được, cuối cùng đành phải vội xin tha, nói: “Ha ha ha ha em sai rồi…”



Cố Khải Phong dừng tay: “Nói, vì sao?”



“Khi đó chẳng qua là em…” Nhớ tới diễn biến tâm lý của mình ngày đó, Lâm Phi Nhiên cảm thấy bản thân ngốc nghếch vô cùng, nhất thời xấu hổ tới mức đỏ bừng từ mặt xuống tới cổ, nhỏ giọng tiếp lời, “Chẳng qua là em ghen tị với anh, khi đó em cảm thấy cái gì anh cũng pro hơn em, hoàn toàn cướp hết ánh hào quang của em, cho nên em rất ghét… anh. Anh sẽ không buồn chứ?”



Cố Khải Phong sửng sốt một chút, thấp giọng mỉm cười: “Anh cũng chẳng có gì hơn em cả, anh còn thấy cái gì em cũng giỏi hơn anh ấy chứ.”



Lâm Phi Nhiên xấu hổ “ừ” một tiếng, giải thích: “Khi đó em quá ngây thơ…”



Cố Khải Phong phát huy phẩm chất mặt dày không biết xấu hổ, xấu xa nói: “Có thể là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho nên em thấy điểm nào của anh cũng tốt.”



Lâm Phi Nhiên chẳng những không phản bác hắn, mà còn khe khẽ cong môi.



Cố Khải Phong cười, hỏi: “Hiện tại em thấy anh tốt vậy, có còn khó chịu không?”



“Đương nhiên không.” Lâm Phi Nhiên xoay người, đối diện với Cố Khải Phong, vươn hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, vừa thẳng thắn vừa hào phóng nói, “Anh chính là của em, ghen tị gì chứ, cái gì anh cũng tốt thì em mới thấy vui…”



Nửa câu sau cậu còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thì đã bị một cái hôn cực kỳ nóng bỏng đẩy ngược trở về.



Hai đôi bàn chân đi hai đôi giày giống nhau như đúc, chúi mũi vào nhau giẫm trên nền tuyết đọng mỏng manh.



Giữa mảnh trời đêm được ánh sáng pháo hoa soi rọi, một vì sao băng sáng chói xẹt qua phía chân trời, vẽ lên phông nền của bóng đêm một đường cong mờ ảo, khiến cho một vùng tuyết nhỏ cũng ấm áp hẳn lên.



Dường như bọn họ đã cùng nhau trải qua rất chuyện, thế nhưng nét bút miêu tả niềm hạnh phúc tràn đầy và sự viên mãn của cả một đời chỉ vừa mới được đặt xuống.



Thời gian trôi qua thật yên ả nhẹ nhàng, mà tháng năm sau này vẫn còn dài đằng đẵng