Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 67 : Phiên ngoại – Chuyện về Hí Tinh - Nhiên Nhiên nhà chúng ta làm việc tốt chẳng cần lưu tên

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Tết Nguyên Tiêu qua đi cũng là lúc kỳ nghỉ đông kết thúc, các học sinh bước vào học kỳ 2 của năm lớp 11.



Tám giờ sáng ngày đi học trở lại đầu tiên, toàn thể giáo viên và học sinh đều tập trung ở cửa hội trường của trường học để chuẩn bị tham gia lễ chào mừng học kỳ mới.



Những ngày nghỉ nhàn hạ vui vẻ vừa chấm dứt, ít nhiều gì thì tinh thần của các học sinh cũng hơi uể oải, có một vài bạn học vui chơi thâu đêm suốt sáng còn chưa điều chỉnh được đồng hồ sinh học trở về quỹ đạo bình thường, ví dụ như Vương Trác… Tối qua hắn chơi game đến khuya, hiện tại đang nhũn như người không xương dựa vào Hà Hạo nhắm mắt ngủ gật, Hà Hạo chẳng những tốt tính mặc cho hắn dựa, còn dùng một cánh tay vòng qua hông Vương Trác giúp hắn ổn định cân bằng.



Lâm Phi Nhiên đứng thẳng lưng trong một hàng ngũ xô xô lệch lệch, ánh mắt lướt qua vài người bạn uể oải gật gù ở phía trước để nhìn tới Cố Khải Phong đứng ở đầu hàng. Cả kỳ nghỉ Cố Khải Phong vẫn luôn mặc quần áo bình thường, hôm nay thấy hắn xuất hiện trong bộ đồng phục, Lâm Phi Nhiên lại cảm giác có phần mới mẻ. Đồng phục của Cố Khải Phong hẳn là đã được đem sửa, quần áo vừa vặn khiến cho đường cong cơ thể hắn được tôn lên, bờ vai ngang rộng, thắt lưng thon gầy, cặp chân dài thẳng, một đoạn gáy trắng trẻo lộ ra giữa cổ áo đồng phục tối màu và phần tóc đen… Dù rất muốn song Lâm Phi Nhiên vẫn không thể di chuyển ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng đẹp đẽ của Cố Khải Phong của mình ra chỗ khác, bỗng chốc yết hầu cậu dấy lên từng cơn khô nóng.



Đã hơn nửa tháng hai người không qua đêm với nhau, nghĩ đến việc tối nay trở về phòng ký túc là có thể cùng làm những chuyện khiến người mặt đỏ tim đập với Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên cảm thấy ánh mắt mình lại càng thêm nóng bỏng.



Thậm chí còn si mê nữa!



Nữ sinh đứng bên cạnh Cố Khải Phong bất ngờ quay đầu lại, giả vờ vô ý đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi chạm nhẹ vào người hắn, mà hắn thì vẫn đút hai tay trong túi, lơ đễnh nghiêng đầu nghe nữ sinh nói chuyện. Vẻ mặt nữ sinh vô cùng hưng phấn, đôi môi mấp máy đến là nhanh, Cố Khải Phong lắng nghe, đầu mày cuối mắt cũng dần thấp thoáng nét cười. Lâm Phi Nhiên chứng kiến đầy đủ một màn này, không khỏi nghĩ nhiều, vì thế cho nên khi Cố Khải Phong bất chợt quay đầu nhìn lại, hắn lập tức bắt gặp ánh mắt khát khao như muốn lột trần mình đến nơi của cậu!



“…” Lâm Phi Nhiên giật mình, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, ngay giây sau đó liền show ra bộ dáng thanh cao lại pha lẫn chút rụt rè.



Cố Khải Phong nhướng mày, lộ ra một nụ cười vừa mờ ám lại vừa dịu dàng, đám nữ sinh thì đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Lâm Phi Nhiên, cậu vô tội mở to hai mắt, giả vờ quay đầu nhìn ra phía sau giống như mọi người.



Cố Khải Phong không nhịn được cảm giác muốn cười, các nữ sinh thì dùng ánh mắt rực lửa kiểu như ‘bọn mị biết cả rồi’ chăm chú nhìn Lâm Phi Nhiên: “…”



Vợ của hot boy số một trường mình! Chuẩn không cần chỉnh!



Tập hợp xong, các học sinh lần lượt đi vào hội trường để ổn định chỗ ngồi, các lãnh đạo trường và đại biểu học sinh bắt đầu phát biểu theo thứ tự. Nội dung bài phát biểu vừa dài dòng lại vừa nhàm chán, Lâm Phi Nhiên nghe được một lát thì xin phép cô Trịnh ra ngoài đi WC.



Khi cậu giải quyết xong nỗi buồn, đang đứng trước gương rửa tay, vừa ngẩng đầu lên thì cậu thình lình thấy quỷ nữ xinh đẹp đã từng dọa mình ở hậu trường của buổi liên hoan văn nghệ học kỳ trước.



Quỷ nữ xinh đẹp cũng cúi đầu làm bộ rửa tay. Rửa rửa một hồi, bỗng nhiên nó ngẩng đầu nhìn phía Lâm Phi Nhiên, sau đó lập tức trợn to mắt há miệng hít vào một hơi khí lạnh, dường như mới bị dọa cho phát hoảng cả lên.




Cố Khải Phong ngạc nhiên nói: “Chị không phải quỷ?”



“Đương nhiên không phải,” Quỷ nữ hơi hất cái cằm nhọn của mình lên, kiêu ngạo nói, “Chủ nhân của tôi là thiên tài, linh khí tràn đầy trong cơ thể, tôi được chủ nhân mặc ở trên thân quanh năm suốt tháng, cũng lây được ít nhiều cho nên dần dần tự có ý thức của riêng mình… Các cậu có thể coi tôi là áo diễn Hí kịch thành tinh cũng được.”



Lâm Phi Nhiên chợt cảm thán: “Chẳng trách…”



Chẳng trách lại thích diễn kịch đến như vậy!



Hai người bọn họ đã gặp rất nhiều ma quỷ, cho nên mức độ tiếp thu đối với cái gọi là đối ‘thành tinh’ này cũng rất cao. Cả hai liếc mắt nhìn nhau một cái, xong đâu đó Lâm Phi Nhiên liền quay về phía quỷ nữ, gian xảo nheo mắt cười cười: “Áo diễn Hí kịch thành tinh, gọi tắt là Hí Tinh nhé?”



Đây là một từ lưu hành trên Internet(*), song quỷ nữ lại không thể lên mạng, cho nên cũng chẳng biết rõ ý tứ cụ thể của nó thế nào, nhưng thông qua vẻ mặt của Lâm Phi Nhiên nó cũng đoán ra được bảy tám phần rồi. Quỷ nữ nhíu cặp lông mày thanh tú, đảo đảo đôi con ngươi lanh lợi, cũng đáp lại Lâm Phi Nhiên bằng một nụ cười ranh mãnh cực kỳ, nói: “Hí Tinh? Chắc chắn chẳng phải cái gì hay ho cả.”



(*) Hí tinh đại khái là diễn hài, pha trò cười cho mọi người xem vậy



Lâm Phi Nhiên nhịn cười, đáp: “Cứ gọi chị như vậy đi, chị Hí Tinh.”



Hí Tinh đang định tỏ vẻ kháng nghị, Cố Khải Phong bỗng nhiên ngắt lời: “Chị nói chị được lây linh khí từ chủ nhân nên mới có ý thức, vậy tất cả những món đồ chủ nhân chị thường dùng cũng thành tinh hết hay sao?”



Lâm Phi Nhiên không khỏi tưởng tượng ra cảnh tất cả những thứ Thẩm Phượng Thăng thường dùng đều thành tinh, cuối cùng không nhịn được phì cười thành tiếng.



Dường như Hí Tinh cũng đoán được suy nghĩ trong đầu Lâm Phi Nhiên, hé miệng cười theo, nói: “Đương nhiên không thể rồi, nếu tất cả đồ vật bên người chủ nhân đều thành tinh thì chẳng phải sẽ loạn lắm sao?” Dừng một chút, Hí Tinh kiêu ngạo giải thích, “Trong tất cả các bộ đồ diễn, chủ nhân thích tôi nhất, chính nhờ phần tình cảm đó nên tôi mới có thể ngưng tụ linh khí hình thành ý thức riêng. Còn các món đồ khác, cho dù có ở gần chủ nhân hơn nữa, được chủ nhân dùng nhiều hơn nữa thì cũng chẳng ích gì, trong lòng chủ nhân lại không thích chúng nó.”



“Chị có tâm nguyện gì muốn chúng tôi hoàn thành giúp không?” Lâm Phi Nhiên hỏi theo một thói quen.



“Tâm nguyện à, có đấy.” Hí Tinh dùng ánh mắt ngập tràn hứng thú nhìn hai người bọn họ, lại hỏi, “Nhưng cậu hỏi để làm chi, không thân cũng chẳng quen gì, chẳng lẽ các cậu lại nhận lời giúp đỡ?”



Cố Khải Phong vỗ nhẹ lên lưng Lâm Phi Nhiên một cái, khoe khoang: “Giúp chứ, Nhiên Nhiên nhà tôi học theo Lôi Phong(*), dâng hiến tình yêu, lấy việc giúp quỷ làm vui, làm việc thiện không bao giờ lưu tên tuổi…”



(*) Lôi Phong: một tấm gương người tốt việc tốt điển hình



Lâm Phi Nhiên cảm thấy da mặt mình đang nóng lên: “Không phải, em đâu có thế…”