Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 68 : Tôi theo con đường thanh tao thuần khiến, không thích những mùi hương sực nức thế này

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Lâm Phi Nhiên nghiêm túc ngăn cản combo phóng đại sự thật – ca tụng mù quáng – nhắm mắt khoe khoang của Cố Khải Phong, nói với Hí Tinh: “Chỉ chuyện nằm trong khả năng, có lẽ tôi sẽ thử xem sao.”



Cũng không phải cậu là loại ‘thánh phụ’ thích lo chuyện không đâu, nhưng những quỷ hồn và yêu tinh này không có thực thể, còn thường bị chấp niệm trói buộc không thể hành động tự do, hơn nữa nếu không may, có lẽ chờ hết mấy trăm năm cũng không gặp được một người có thể nhìn thấy mình… Nếu bọn họ thật sự có tâm nguyện quan trọng chưa thành lại hoàn toàn bó tay không sao giải quyết được, ngẫm lại cũng thật thảm. Vì thế cho nên, chỉ cần không quá khó khăn hoặc nằm ngoài tầm với, Lâm Phi Nhiên đều sẽ vui lòng giúp đỡ.



“Tâm nguyện của tôi ấy à,” Hí Tinh đặt một ngón tay thon dài trắng bệch lên môi mình, lanh lợi đảo mắt một vòng, tiếp tục nói, “Bản thể của tôi là một bộ áo diễn, các cậu mang bản thể của tôi đi gặt, vá lại những chỗ rách, rồi lại cho tôi phơi nắng thư giãn thoải mái là được rồi.”



“Ặc…” Lâm Phi Nhiên không ngờ tâm nguyện của Hí Tinh lại nhỏ nhoi giản dị như vậy, sửng sốt một chút mới vội vàng đáp ứng, “Được, không thành vấn đề.”



Hí Tinh ai oán nói: “Bản thể của tôi ở dưới đáy cái thùng đạo cụ trong kho hậu trường, bị một đống quần áo rách nát khác đè lên đã rất nhiều năm, chẳng có ngày nào được thấy ánh mặt trời, đợi hoài đợi mãi đợi đến mốc meo luôn.”



Mốc meo đúng như nghĩa trên mặt chữ, hoàn toàn không phải một phép so sánh!



“Chìa khóa nhà kho của hội trường,” Cố Khải Phong nghĩ nghĩ, “Hình như đang nằm trong tay thầy thể dục, tôi nói chuyện với thầy một chút hẳn là có thể mượn được.”



“Tốt quá, tốt quá, mau đưa tôi ra đi!” Hí Tinh mừng rỡ vỗ tay.



Lâm Phi Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Chị là bộ đồ diễn Thẩm Phượng Thăng tiên sinh thích nhất lúc sinh thời, tại sao lại lưu lạc tới nhà kho của trường chúng tôi?”



Lâm Phi Nhiên còn nhớ, mấy năm trước, khi cậu theo ba mẹ tới thành phố A du lịch, đã từng đọc được đoạn giới thiệu về nơi ở cũ của Thẩm Phượng Thăng trong sách hướng dẫn. Thế nhưng nhà họ không quá yêu thích hay quan tâm tới Hí kịch, hơn nữa thành phố A lại điểm du lịch nổi tiếng, thắng cảnh nhiều đến mức khó mà đi thăm hết được, nên cuối cùng cũng không ghé xem nhà của nghệ nhân kia. Có điều, Thẩm Phượng Thăng đã là một nghệ nhân nổi danh tới mức ấy, những vật phẩm ông từng dùng lúc sinh thời hẳn là sẽ được bảo tồn thích đáng mới đúng chứ.



“Sau khi chủ nhân qua đời tôi đã bị kẻ trộm trộm đi.” Hí Tinh hơi nhíu lông mày, căm giận nói, “Tôi bị bán sang tay đến mấy lần, tên nhà giàu cuối cùng mua tôi đã bị tịch biên gia sản, sau đó, tôi bị nhặt đi cùng với một đống quần áo khác, Nhiều năm qua đi, tôi lại lưu lạc tới chợ đồ cũ, bị học sinh trường các cậu mua với giá năm mươi đồng. Năm mươi đồng! Mua tôi đó! Tức kinh khủng, tôi được may cẩn thận lại tinh xảo như thế, nhìn qua giống một bộ đồ chỉ có năm mươi đồng sao???”



Lâm Phi Nhiên lộ ra vẻ mặt đồng cảm, tựa như có chung mối thù cùng với Hí Tinh: “Đúng đúng, năm mươi đồng quả thực là…”



Hí Tinh tức giận nói: “Tốt xấu gì cũng phải thêm năm mươi đồng nữa chứ, cái đám ngu ngốc kia sao có thể không biết xem hàng như vậy?”




Cố Khải Phong chậm chạp phát ra một âm mũi: “Hửm?”



Cậu ấm họ Lâm không có khả năng tự chăm sóc cho bản thân mình đỏ mặt nói: “Chín cái! Chín cái được chưa!”



Cố Khải Phong gần như bao trọn công tác giặt giũ hàng ngày miễn cưỡng gật đầu: “Được được.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung, “Không việc gì, dù sao anh cũng thích giặt đồ của em, với anh mà nói nó là một phúc lợi.”



Lâm Phi Nhiên: “…”



Hí Tinh bị người ta show ân ái đến nỗi không thiết sống nữa, ai oán nói: “Tôi muốn được giặt bằng nước ấm, nhiệt độ tương đương với thân nhiệt của các cậu là được rồi.”



“Đã biết.” Lâm Phi Nhiên đáp lời, vắt bộ đồ diễn lên vai, xách theo phích nước nóng đi tới phòng vệ sinh hòa thêm vào nước lạnh trong bồn, sau đó nhúng cổ tay bộ đồ vào trong nước một chút, hỏi ý kiến nó, “Ấm thế này được chưa?”



Hí Tinh cảm nhận nhiệt độ trên tay, nói: “Ấm hơn một chút nữa.”



Lâm Phi Nhiên nghe lời đổ thêm một ít nước ấm vào.



“Được rồi.” Hí Tinh lên tiếng.



Lâm Phi Nhiên ngâm bộ đồ diễn phục vào nước ấm rồi mở nắp chai nước giặt của mình, nhưng ngay khi chuẩn bị đổ vào thì Hí Tinh lại ghé sát qua, hỏi: “Từ từ, nước giặt này mùi gì thế?”



Lâm Phi Nhiên cảm thấy đau đầu: “Lavender.”



Hí Tinh yêu cầu: “Để tôi ngửi thử xem sao.”



Lâm Phi Nhiên vớt bộ đồ diễn ra khỏi chậu nước, dí sát cổ áo vào miệng chai, hỏi: “Có thể ngửi được không?”



“Có thể.” Hí Tinh nhăn nhăn cái mũi, “Thơm quá rồi, cậu đổ ít chút, tôi theo con đường thanh tao thuần khiết, không thích những mùi hương sực nức thế này.”



Lâm Phi Nhiên: “…”