Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 69 : Chị gái à, chị có muốn… ra ngoài dạo chơi không?

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Lâm Phi Nhiên đổ một ít nước giặt vào, vụng về mà cẩn thận chà xát bộ đồ diễn, chỉ sợ đụng chạm của mình sẽ làm Hí Tinh khó chịu.



Hí Tinh thích ý híp nửa con mắt vào, chỉ huy: “Àiiiii, đúng rồi, chà chà bả vai mạnh một chút, cánh tay nhẹ thôi, ha ha ha ha đừng vào cổ tôi, ngứa thịt lắm!”



Lâm Phi Nhiên: “…”



Bà chị chỉ là một bộ quần áo thôi, ngay cả thịt cũng không có, ngứa cái méo gì!



Lâm Phi Nhiên mím môi, đè xuống cảm giác muốn chửi thề.



Đúng lúc này, Hí Tinh bỗng nhiên dùng hai tay che ngực mình, rưng rưng nước mắt, bắt chước phân đoạn thường thấy trong phim và kịch truyền hình, khoa trương diễn xuất: “Tôi… Tôi dơ bẩn quá… Tôi đã không còn là tôi của trước kia, tôi muốn gột rửa bản thân…”



Lâm Phi Nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.



Hí Tinh tận tình diễn xuất trong chốc lát, xong liền chuyển sang bộ dạng đứng đắn, nói: “Được rồi, đổi nước cho chị đê.”



Lâm Phi Nhiên thay nước vài lần, sau đó xách bộ quần áo được giũ sạch sẽ lên, cẩn thận gấp đôi lại, hỏi: “Có được vắt không?”



“Cậu vắt nhẹ nhàng thôi, vắt hơi ráo là được rồi, sau đó cứ để tôi tự khô.” Hí Tinh đáp.


Người kia được thỏa mãn đến mức ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên: “Hử –?”



Cố Khải Phong lại cười, nói: “Anh phát hiện em còn rất háo sắc.”



“Không hề!” Lâm Phi Nhiên đỏ mặt lên, quấn chăn lăn lông lốc mấy vòng, triệt để biến mình thành một cái bịch bông.



Cố Khải Phong ôm cả bịch bông kia vào trong ngực, cọ cọ một hồi.



Đêm còn rất dài.



Bộ đồ diễn được phơi gió suốt cả một đêm, hoàn toàn khô ráo.



Hí Tinh vui vẻ nhìn bản thể thơm ngào ngạt của mình, nửa hài lòng nửa soi mói, nói: “Cổ áo này, tay áo này, chưa sạch đâu nhé.”



Lâm Phi Nhiên ai oán đáp lời: “Tàm tạm thế là được rồi, tứ bé đến lớn tôi cũng không giặt được mấy bộ quần áo đâu.”



Hí Tinh chậc chậc: “Đúng là một cậu ấm được nuông chiều.”



Kho hàng đằng sau hội trường không có ánh mặt trời chiếu rọi, đâu đâu cũng là bụi bặm, Hí Tinh không muốn trở về, vì thế Lâm Phi Nhiên dứt khoát để người ta ở lại trong phòng ngủ. Nhưng cả đám đã thương lượng, cứ khi Lâm Phi Nhiên và Cố Khải Phong ở trong phòng thì Hí Tinh sẽ phải tránh đi chỗ khác, còn khi bọn họ đi vắng, Hí Tinh có thể thoải mái ở lại chỗ này.



Hí Tinh đồng ý, vì thế sáng sớm trước khi đi học Lâm Phi Nhiên sẽ khoác bộ đồ diễn cũ kỹ lên ghế dựa theo yêu cầu của Hí Tinh, còn đặc biệt bày trí thành hình người, thoạt nhìn rất giống có người đang ngồi trên ghế.



Hí Tinh cảm thấy mỹ mãn không gì sánh được: “Ôi chao, ngồi như vậy thật là thoải mái.”



Có điều, hiệu quả thị giác thì cực kỳ kinh khủng…