Có Phải Cậu Thích Tôi Không
Chương 70 : Ưa Hí Tinh về quê hương ngay trong đêm tối!
Ngày đăng: 11:20 30/04/20
Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Cứ như vậy, Hí Tinh trở thành nhân khẩu tạm trú ở phòng 508.
Mỗi sáng sớm, trước khi đi học, Lâm Phi Nhiên đều sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bộ đồ diễn, có khi đặt trên ghế dựa của mình để nó thư thả ngồi nghỉ ngơi, có khi trải lên mặt giường để nó có thể ngủ ngon, vào những ngày trời đẹp ánh nắng chan hòa thì vắt nó lên giá phơi đồ ngoài cửa sổ rồi hé cánh cửa ra một cái khe, cho nó hong gió và phơi nắng.
Vô cùng mãn nguyện!
Có điều, bỗng một hôm, vào lúc đi tuần tra các phòng ký túc, bác quản lý đáng thương đã bị bộ đồ diễn trải trên giường giống hệt một người đang nằm ngủ dọa đến nhảy dựng lên. Vì thế tối đó, sau khi tan học trở về, Cố Khải Phong vừa đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy một phiếu trừ điểm đặt trên mặt bàn trong phòng ngủ, bên trên là nét chữ cứng cáp của bác quản lý khu nhà — “Bày trò đùa giỡn dọa quản lý ký túc, trừ hai điểm!”
Cuối câu còn có thêm một dấu chấm than, rõ ràng là vô cùng tức giận!
Cũng may bác ấy không tịch thu bộ đồ diễn.
“Lại trừ điểm của chúng ta rồi à?” Mặt Lâm Phi Nhiên nhăn như quả táo tàu, cậu bám dính trên lưng Cố Khải Phong, đặt cằm lên vai hắn cọ cọ cọ, vừa tính toán vừa nói, “Để em xem học kỳ này chúng ta đã bị trừ bao nhiêu điểm rồi… đun nước nhiều trừ hai điểm, phòng bẩn trừ một điểm, gây tiếng động lớn sau giờ tắt đèn trừ một điểm, giờ lại trừ thêm hai điểm, mất toi sáu điểm rồi!”
Mà học kỳ này mới trôi qua được một tháng thôi, về sau còn hơn nửa kỳ đang chờ trừ điểm nữa đấy.
“Thôi xong.” Lâm Phi Nhiên mang theo oán niệm cực sâu, nói, “Dễ bị phạt quét dọn hành lang lắm.”
Cậu ấm bé nhỏ nhà họ Lâm ấy à, bình thường ngay cả phòng ngủ bé như cái lỗ mũi cũng còn không chịu dọn, huống hồ hành lang của cả một tầng lầu, hình phạt kia quả thực không khác gì án tử hình đối với cậu.
Cố Khải Phong bóp bóp mặt đối phương, buồn cười nói: “Bị phạt thì cũng là phạt cả phòng, lúc đó mình anh dọn thôi là được.”
Một bộ quần áo, thế mà mắc chứng sợ bị giam cầm!
Đúng là thần kỳ quá sức tưởng tượng!
Cố Khải Phong cười cười: “Vậy chị định thế nào? Muốn chuyển đi đâu?”
“Hôm nay tôi muốn bàn với các cậu về chuyện này.” Hí Tinh cẩn thận ghé sát lại gần bọn họ, tiếp lời, “Tôi cứ lượn lờ ở xung quanh, các cậu muốn thân thiết cũng thấy gò bó, có phải không? Cho nên tôi nghĩ, các cậu đã cứu tôi ra khỏi kho hàng, giặt giũ cho tôi sạch sẽ, cho tôi một chỗ ở nhờ… Vậy các cậu có thể làm việc tốt làm đến tận cùng, tiễn quỷ tiễn thẳng tới Tây Thiên, giúp tôi một chuyện nữa hay không?”
“Nói nghe xem nào.” Cố Khải Phong trả lời cực kỳ ngay thẳng, “Tốt thì giúp, còn không thì chịu thôi.”
“Chính là…” Hí Tinh lộ ra một nụ cười nịnh nọt, “Các cậu có thể đưa bản thể của tôi về nơi ở cũ của chủ nhân không?”, nói tới đây, đáy mắt Hí Tinh xẹt qua một tia ảm đạm, “Thực ra nơi đó mới là nhà của tôi.”
Hí Tinh bị trộm, lang bạt bên ngoài đã nhiều năm, cuối cùng cũng thấy được hy vọng về nhà, cho nên đáy mắt không khỏi dâng tràn khát khao cùng và hy vọng, hệt như một đứa nhỏ đang vừa lo lắng lại vừa chờ mong mà nhìn chằm chằm Lâm Phi Nhiên.
“Nơi ở cũ của Thẩm Phượng Thăng ngay tại thành phố A,” Lâm Phi Nhiên đón nhận ánh nhìn chứa chan hy vọng của Hí Tinh một lúc, bỗng nghiêng đầu, dùng ánh mắt phát sáng để nhìn vào Cố Khải Phong, “Ngồi tàu điện ngầm mấy tiếng đồng hồ là tới, có thể đi đi về về trong một ngày, mùng một tháng năm sẽ có ba ngày nghỉ, nếu chuyến đi thuận lợi còn có thể tranh thủ dạo chơi. Vừa hay anh cũng chưa từng tới đó, em có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho anh, bên đó món ngon với chỗ chơi cũng nhiều lắm đấy.”
“Cậu đồng ý rồi!” Hí Tinh mừng rỡ vừa nhảy nhót vừa vỗ tay, điên cuồng ca ngợi Lâm Phi Nhiên, “Sao cậu lại tốt bụng như thế chứ? Bộ dạng đã đẹp trai, lại còn đáng yêu, không những thế tính tình còn lương thiện không chịu nổi…” Hí Tinh lanh lợi nắm bắt được tâm tư của Lâm Phi Nhiên thông qua sắc mặt, một kích trúng thẳng hồng tâm, “Chẳng trách anh đẹp trai này lại thích cậu, thích đến không thể thích hơn được nữa. Nếu không phải tôi đã có chủ nhân, nói không chừng ngay cả tôi cũng phải thích cậu đó!”
Lâm Phi Nhiên được khen đến mức lâng lâng, vui vẻ quay đầu lại tươi cười, Cố Khải Phong thì làm bộ nghiêm túc hắng giọng một cái, nói: “Chị mừng có sớm quá hay không, tôi còn chưa nói đồng ý đi đâu đấy.”
“Còn cần chú em đồng ý sao?” Hí Tinh ‘xì’ một tiếng, nhìn vào Lâm Phi Nhiên mà bĩu môi, “Nhiều ngày như vậy, chị đây đã sớm nhìn ra, cậu ta bảo gì chú em sẽ lập tức làm ngay cái đó, chú em đã bao giờ nói được một tiếng ‘không’ với người ta chưa?”
Cố Khải Phong cong khóe miệng, cũng không phản bác một lời nào.
Lâm Phi Nhiên nghe được lời này thì buồng tim ngọt ngào như sắp phát nổ, trong lòng điên cuồng vẫy lightstick cho Hí Tinh, gần như chỉ hận không thể đưa Hí Tinh về quê hương ngay trong đêm tối!