Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 83 : Liều mạng chạy như điên

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Vương Trác ngồi ì trên giường Hà Hạo hệt như một đứa nhóc to đầu, vươn tay lấy bữa sáng người kia để sẵn trên mặt bàn tới, chậm rãi ăn. Ăn xong cậu lại cầm cái E-reader Hà Hạo cất dưới gối lên, mở bộ tiểu thuyết kinh dị tối qua hắn vừa kể ra, chuyển về trang nhất rồi bắt đầu đọc.



Bình thường Vương Trác tương đối ham chơi, tính cách hoạt bạt như một con khỉ, cả ngày đứng ngồi không yên, cho nên tuy đầu óc không phải ngu nhưng thành tích học tập vẫn không tốt lắm, luôn luôn ngoi ngóp giữa yếu kém và trung bình, thỉnh thoảng còn ngu si bất thình lình mà lọt vào top mười đếm ngược từ dưới lên. Nếu không phải Hà Hạo vẫn luôn không ngại cực khổ ở bên giám sát, thật chẳng biết hiện tại Vương Trác đã sa đọa đến mức độ nào.



Vương Trác đọc tiểu thuyết rất nhanh, nhoáng cái đã đọc hết hơn chục chương rồi, thế nhưng nữ chính vẫn chưa xuất hiện, thay vào đó nam chính và nam phụ lại suốt ngày liếc mắt đưa tình. Tuy là truyện kinh dị song phần miêu tả ma quỷ cũng không dọa người, Vương Trác càng xem càng chán, hơn nữa thân thể sinh bệnh nên đầu óc uể oải buồn ngủ vô cùng, vì thế cậu ngáp dài, ném E-reader sang bên, đặt lưng định ngủ thêm một chút.



Nghĩ tới lúc này các bạn học đang được cô Trịnh tận tình chăm sóc, Vương Trác cảm thấy giấc ngủ của mình lại càng ngon hơn!



Năm phút đồng hồ sau, Vương Trác nửa mê nửa tỉnh quờ quạng kéo chăn, lôi cái chăn vốn chỉ đắp đến ngang ngực lên tận cằm, theo động tác này, nửa thân dưới của cậu bỗng lạnh run rồi co quắp lại.



— Đột nhiên cậu cảm thấy rất lạnh.



Đó là một loại rét lạnh từ trong xương cốt ngấm ra, từng đợt từng đợt, nhẹ nhàng âm ỉ. Nếu cảm nhận một cách cẩn thận, sẽ phát hiện cảm giác rét lạnh kia không phải do sốt cao hay nhiệt độ bên ngoài hạ xuống mà thành, trái lại giống sự tác động của một vật sống có thân nhiệt cực thấp hơn. Vật sống chui tới chỗ nào thì chỗ đó liền trở nên rét lạnh, nó quấn lấy bắp đùi Vương Trác, thì Vương Trách lạnh chân, nó dán lên Vương Trác, Vương Trác liền lạnh bụng, nó dính vào sau lưng Vương Trác…



“A –” Vương Trác giật mình, thật sự bị cảm giác rét lạnh làm cho bừng tỉnh.




“Sắp tan học rồi còn đi toilet cái gì!” Giáo viên Ngữ văn nổi giận.



Nhưng Lâm Phi Nhiên hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, lúc đi ngang qua bục giảng cậu còn dùng bàn tay từng được Pháp sư Trừng Quán vẽ ấn ký để nắm lấy cổ tay của hồn phách Vương Trác, kéo đối phương ra khỏi phòng học. Hồn Vương Trác bị Lâm Phi Nhiên kéo đến cả người nhè nhẹ bay lên, giống hệt một quả bóng hình người không hề có sức nặng mà bay là là ở phía sau.



Giáo viên Ngữ văn vừa há miệng định mắng, bỗng Cố Khải Phong cũng chạy tới, nói: “Thưa cô, em cũng đi.”



Nói xong hắn liền theo sát Lâm Phi Nhiên ra khỏi phòng học. Hiện tại hắn không mở con mắt âm dương, nên không biết chuyện gì đã xảy ra, song hắn chắc chắn một điều, nhất định là Lâm Phi Nhiên đã nhìn thấy cái gì đó.



Tiếng rống giận của cô giáo Ngữ văn cùng tiếng bước chân của hai người vang lên trong hành lang yên tĩnh, chẳng biết nam sinh nào than thở một câu “Đói đến vậy à” khiến cho các bạn học khác liền cười rộ lên.



“Phù… phù…” Lâm Phi Nhiên gần như liều mạng mà chạy về khu ký túc xá. Có lần cậu đọc được trên cuốn sổ ghi chép của ông nội một đoạn về chuyện ông cứu người — nghe nói trong số những người vừa mới chết có một phần rất nhỏ thực sự có thể cứu về, tỷ như người đột tử, mặc dù hồn phách đã rời khỏi thân thể, nhưng nếu thừa dịp thi thể chưa lạnh để nhét hồn phách vào và thực hiện các biện pháp cấp cứu, ắt sẽ có khả năng sống lại.



Ở phía sau, Cố Khải Phong cũng ra sức đuổi theo: “Nhiên Nhiên, em làm sao vậy!”



“Lát nữa sẽ nói với anh!” Lâm Phi Nhiên đầu cũng không quay lại mà chạy như bay.



Nói cũng lạ, bình thường khi đụng tới hồn phách cậu đều sẽ bị âm khí làm cho rét lạnh đến xương cốt phát đau, kể cả sau khi được Trừng Quán vẽ ấn ký lên tay cũng vậy. Cậu đã từng thử, khác biệt duy nhất của việc có và không có ấn ký chỉ là cậu thật sự có thể đụng đến quỷ hồn thôi, nhưng lạnh thì vẫn cứ lạnh. Thế nhưng, giờ phút này, mặc dù đang nắm tay cổ tay hồn Vương Trác song cậu lại hoàn toàn không biết lạnh. Hồn phách Vương Trác ngoại trừ không có trọng lượng ra thì chẳng khác gì người sống cả, sờ lên vẫn có xúc cảm ấm áp, thậm chí Lâm Phi Nhiên còn có thể cảm nhận được mạch đập từ cổ tay của đối phương…



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:   Vương Trác không chết ha ha ha! Con quỷ bị gọi về cái bút, là một đứa trẻ con… Vì sao lại liên quan đến Vương Trác ấy à… Bởi vì trước mặt Hà Hạo Vương Trác chính là một đứa trẻ to đầu~ Ha ha ha~