Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 84 : Bị bé quỷ nhập thân rồi!

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Phòng ngủ của Vương Trác không khóa, vì thế Lâm Phi Nhiên lập tức đẩy cửa xông vào.



Cửa sổ trong phòng để ngỏ, ngay khoảnh khắc cửa ra vào được mở ra, một trận gió lùa mang theo không khí bức bối tích tụ đã lâu ào ạt thổi qua, khiến linh hồn Vương Trác bay lên phần phật, từ đầu đến chân còn uốn lượn tựa như sóng gợn lăn tăn…



Cực kỳ giống một lá cờ!



Điểm này rất khác với những quỷ hồn mà Lâm Phi Nhiên thường thấy. Theo kinh nghiệm của cậu, trừ quỷ dữ ra thì những quỷ hồn thông thường sẽ không có bất cứ mối quan hệ qua lại nào đối với thế giới vật chất xung quanh, kể cả trời có đang nổi bão cấp mười hai thì bọn chúng cũng chẳng rung rinh lấy một sợi tóc.



Lúc này thân thể Vương Trác đang ngã vật xuống giường, Lâm Phi Nhiên vừa thở hổn hển vừa lại gần xem xét, liền phát hiện đối phương vẫn còn sống, lồng ngực cậu ta phập phồng đều đặn, hơi thở sâu và dài, giống như đang ngủ rất say sưa vậy.



Bấy giờ Cố Khải Phong đã mở con mắt âm dương, hai người không hẹn mà cùng mà nhìn nhìn linh hồn của Vương Trác, lại quay sang ngó ngó thân thể đang sống nhăn răng của cậu ta, cuối cùng ăn ý mà liếc nhau một cái.



“Em nghĩ nó đã chết à?” Cố Khải Phong hỏi.



Tiếng chuông báo tan lớp lờ mờ truyền tới từ tòa nhà dạy học ở xa xa.



“… Đúng vậy.” Lâm Phi Nhiên lập tức rơi vào trạng thái u mê, “Xảy ra chuyện gì thế nhỉ, chẳng phải vẫn sống sờ sờ đó sao, thế quái nào linh hồn lại thoát ra ngoài được?”



Cố Khải Phong đá đá ống chân của phần hồn Vương Trác, lớn tiếng nói: “Hỏi mày kìa.”



Hồn Vương Trác ngơ ngác đờ đẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt rất giống một con rối vô hồn. Một trận gió lại thổi qua, cậu ta lập tức lượn sóng y hệt một lá cờ phất pha phất phới, hiệu quả thị giác vừa quỷ dị lại vừa khôi hài.
Cố Khải Phong cảm thấy đầu óc choáng váng: “Mày có thể đừng trưng ra cái vẻ mặt này không?”



Vương Trác chớp chớp đôi mắt tron vo như một trái nho đen của mình, bĩu môi một cái, dùng thanh âm nong nớt lại pha thêm chút giận hờn, nói: “Đói bụng.”







Hà Hạo gian nan mà giật giật môi: “Mày…”



Lâm Phi Nhiên dùng mắt âm dương nhìn chằm chằm vào Vương Trác, dường như chỉ hận không thể dùng ánh nhìn của mình để đục thủng một cái lỗ trên người đối phương, song lại chẳng phát hiện điểm khác thường nào trên thân thể cậu ta cả.



“… Đúng rồi.” Lâm Phi Nhiên bỗng nhớ ra một cái gì đó, quay sang nói với Hà Hạo, “Ông đừng cuống, cũng đừng nói cho người khác biết, chờ một chút bọn tôi sẽ quay lại ngay.”



Dứt lời, Lâm Phi Nhiên kéo Cố Khải Phong ra khỏi phòng 510, cẩn thận đóng cửa lại, kề tai nói nhỏ với hắn: “Hình như em biết chuyện gì đã xảy ra rồi.”



“Chuyện gì?” Cố Khải Phong tò mò, “Anh thấy nó cứ như biến thành con nít vậy.”



“Tối qua, lúc em tới phòng ngủ của bọn họ thì thấy hai người đang chơi bút tiên…” Lâm Phi Nhiên kể lại chuyện hôm qua cho Cố Khải Phong nghe.



Sở dĩ cậu ngạc nhiên khi thấy bọn họ chơi bút tiên như vậy là vì, lúc ấy cậu nhìn thấy con quỷ được bút tiên mời tới là một đứa bé con, nó vừa cầm bút, vừa chảy nước miếng, vừa vẽ loạn trên mặt giấy. Đó cũng là lý do vì sao lúc nghe Vương Trác nói bút tiên đã trả lời mình, cậu liền hiểu người trả lời thực ra chính là Hà Hạo…



Đừng thấy bộ dáng Hà Hạo tao nhã ôn hòa mà tưởng hắn hoàn toàn vô hại, thức chất mức độ xảo quyệt của người này cũng chẳng kém bất cứ một ai đâu!



Bút tiên có thể xem như một pháp thuật gọi hồn nho nhỏ, Lâm Phi Nhiên đã từng đọc được trong ghi chép của ông nội mình, chẳng qua pháp thuật này cũng không nguy hiểm, chỉ cần không quá xui xẻo mời phải quỷ dữ thì sẽ không sao. Mà bé quỷ kia thoạt nhìn cũng không hề giống quỷ dữ, cho nên tối qua Lâm Phi Nhiên mới không ngăn cản bọn họ, nào ngờ hôm nay mọi chuyện đã thành ra thế này.



“Em có cảm giác hình như Vương Trác đang bị một bé quỷ nhập vào người.” Lâm Phi Nhiên nói.