Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 88 : Ba ba—

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Ame



*****

Hà Hạo mím môi thành một đường chỉ mảnh, dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn vào Vương Trác.

Ngay khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp lóe lên này, trong đầu Hà Hạo đã diễn ra ba trăm hiệp đại chiến giữa hai ý tưởng để đối phương xoa và không để đối phương xoa!

Vương Trác lộ vẻ mặt sung sướng khi đùa giỡn thành công, vỗ vỗ mông định tới phòng vệ sinh rửa mặt. Thế nhưng, đúng vào lúc ấy, cậu bỗng nghe thấy giọng nói cực kỳ bình tĩnh của người kia: “Mày xoa đi.”

— Đây là kết quả sau ba trăm hiệp đại chiến.

Cuối cùng Hà Hạo vẫn không nhịn nổi, muốn thử tiến thêm một bước nữa.

Vương Trác chớp chớp mắt: “… Ể?”

Hà Hạo trưng ra vẻ mặt nghiêm túc đàng hoàng, thoạt nhìn không hề có ý nói giỡn: “Đến đây.”

Vương Trác cà lơ phất phơ duỗi tay về phía hắn, thầm nghĩ nhất định Hà Hạo sẽ né đi, giống như mỗi lần đùa giỡn rồi bất cẩn đụng chụm vào lúc trước, kết quả lần này đối phương lại ngồi yên hoàn toàn không xê dịch một xíu nào!

Dừng bàn tay ở một vị trí cách vật kia không đến nửa cm, hắn lộ vẻ mặt u mê, khó hiểu hỏi: “Đậu má, không né à? Cho tao xoa thật hả?”

“Tự mày đòi mà, đừng có xoắn.” Đáy mắt Hà Hạo lóe lên một chút bỡn cợt.

Tay Vương Trác thì cứng lại giữa không trung.

Sự việc sau đó nói thì chậm mà diễn ra lại rất nhanh, Hà Hạo tiến về phía trước một bước nhỏ, trực tiếp làm cái khoảng cách nửa cm giữa tay Vương Trác và con chim bồ câu của mình biến mất hoàn toàn!

Một lát sau, Vương Trác cười gượng mấy tiếng, làm bộ như chẳng hề gì, lưu manh nói: “… Ầu, rất có tinh thần nhé, chưa bị bóp hỏng đâu.”

Hà Hạo lướt tầm mắt xuống đũng quần của Vương Trác, cũng nhẹ nhàng mỉm cười hùa theo: “Mày cũng hăng hái lắm.”

Sáng sớm ngày ra, thằng nào mà không như vậy!

Vương Trác im lặng thu tay về, đem cái câu “thế giúp nhau chút nhé” đang chực bật ra khỏi miệng nuốt ngược trở vào. Ngày trước cậu đã quen đùa bậy đùa bạ với Hà Hạo, song hiện tại lại có phần không dám, chỉ sợ đối phương sẽ thực sự ra tay ‘giúp đỡ’ mình.

Không phải thằng này cũng bị quỷ nhập vào người đấy chứ… Vương Trác bất an nghĩ.

Gương mặt Hà Hạo hơi đỏ lên vì kích động, hắn liếm liếm môi, nhìn chằm chằm vào hai gò má thoáng ửng hồng của người kia, tuy không dám có thêm động thái nào khác, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn bỏ qua như vậy. Vương Trác cũng đứng yên tại chỗ, hai người đỏ mặt nhìn nhau một lúc, lại ăn ý cùng quay đầu sang hướng khác, bầu không khí trong phòng ngủ bắt đầu có một sự mờ ám khó hiểu lan tràn, chẳng qua không ai dám chọc thủng nó trước.

“… Ha ha, chúng ta đứng ngốc ở đây làm gì?” Im lặng một lát, bỗng Vương Trác cười cười, giơ tay gãi cái tổ quạ trên đầu mình, nhanh chóng xoay người bưng chậu chạy đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Một ngày thứ bảy trôi qua, Vương Trác không xuất hiện dị trạng gì, sáng sớm hôm chủ nhật hai người ngồi xe lên đường tới núi Linh Vân. Ngọn núi này có thể coi là một địa danh tương đối nổi tiếng của địa phương, du khách cũng khá đông. Bọn họ mua vé vào cửa và vé cáp treo lên núi, từ điểm dừng của cáp treo cho tới đỉnh núi còn một quãng đường ngắn nữa, hai người đi liên tục thì mất không đến hai mươi phút là đã tới đỉnh rồi. Mà, ngôi chùa kia nằm ngay trên đỉnh núi.

Vương Trác tìm vài người có vẻ giống hòa thượng hoặc tu sĩ ở quanh đó để hỏi thăm, kết quả, đám người kia đều thuộc đội bán rong chuyên nghiệp, ba câu không rời việc mua nhang. Cuối cùng cậu mua nhang của một vị hòa thượng già thoạt nhìn đạo hạnh rất cao thâm, dắt theo Hà Hạo tới trước tượng Phật bái lạy vài cái, rồi lại quay đầu đuổi theo vị hòa thượng kia để hỏi thăm này nọ, đáng tiếc hỏi gì người ta cũng không hay không biết.

Vương Trác cười khổ: “Thầy đừng chỉ nói ‘A di đà phật’ không như thế, có thể cho con chút đề nghị khả thi không? Phải làm thế nào mới mời được thằng nhãi quỷ trên người con đi?”

Hòa thượng già lộ ra vẻ mặt hiền lành, nói: “Thí chủ chắc chắn mình không bị ảo giác vì phải chịu quá nhiều áp lực chứ?”

Vương Trác xua tay: “Thôi, thầy đừng nói chuyện khoa học với con, có phải thầy cũng không biết phải làm thế nào hay không?”

Hòa thượng thành khẩn đáp: “Bần tăng sống nhiều năm như vậy cũng chưa thấy quỷ bao giờ, sợ là thí chủ đã suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Vương Trác: “Vậy ông còn bảo mua nhiều nhang như vậy làm gì.”

Hòa thượng già chắp tay trước ngực, bí hiểm nói: “A di đà phật.”

Vương Trác: “…”

Hà Hạo: “…”

Cả ngôi chùa không có lấy một người đáng tin, hòa thượng cùng tu sĩ đều rất tin vào khoa học kỹ thuật, không mê tín một chút nào, hai người vừa đi dạo vừa thăm hỏi nửa ngày, thật sự là không thu hoạc được cái gì có ích.

Sắc mặt Hà Hạo khó coi không gì sánh được, hắn buồn bực nói: “Chuyến này công toi rồi, đám người kia…”

“Thôi thôi.” Vương Trác phất tay, “Vốn cũng không trông cậy gì vào bọn họ, hơn nữa cả ngày hôm qua đều thực bình yên, nói không chừng thằng nhãi kia đã đi rồi.”

Cứ như vậy, cậu ta lại tự dựng cờ trong lòng mình một lần nữa!

Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, hơn nữa cả đoạn đường núi đều ngồi cáp treo, cho nên khi xuống núi cũng mới là giữa trưa. Cả hai ghé vào một quán ăn ven đường dùng bữa, còn gọi một chảo xào cay(*) mà Vương Trác thích nhất.

(*) Hình minh họa:

Kt quả hình ảnh cho

Lúc trước Vương Trác có nghe Lâm Phi Nhiên nói, dường như linh hồn đứa bé kia không có ác ý đối với người sống, chẳng qua chỉ muốn thể nghiệm thế giới một chút mà thôi. Vì thế, sau khi đồ ăn được đưa lên, Vương Trác liền vỗ nhẹ lưng mình rồi chắp tay trước ngực, lẩm bẩm: “Ầy ầy, nhóc con, cái này gọi là chảo xào cay, là món ngon ba ba đặc biệt thích, hiện tại cho nhóc nếm thử nhé, cam đoan ngon đến mức hồn nhóc phải bật ra ngoài, a di đà phật.”

Hà Hạo chăm chú nhìn vào bộ dáng cợt nhả của người kia trong chốc lát, giúp cậu tách đũa mở nắp đồ uống, dịu dàng nói: “Mau ăn đi.”

Vương Trác gắp một miếng bỏ vào trong miệng, vui vẻ nhai nhai nuốt nuốt, còn hỏi: “Thế nào nhãi con, ngon không? Thoát xác chưa? Còn không thoát hả?”

Hà Hạo lắc lắc đầu cười cười.

Hắn thích bộ dáng lải nhải linh tinh này của Vương Trác, mỗi lần nhìn thấy đều chỉ hận không thể ghé qua hôn cho một trận, hung hăng lấp kín cái miệng xấu xa của cậu ta.

Đứa bé vẫn không lộ diện, chẳng biết linh hồn đã rời đi, hay đang thỏa mãn thưởng thức hương vị đồ ăn nữa.

Vương Trác ăn được một lúc thì dừng lại, xoa bụng hỏi: “Xế chiều đi khu vui chơi một chút được không?”

Hà Hạo nhìn cậu: “Về trường làm bài tập đi, chỉ biết chơi thôi.”

Vương Trác cười hì hì: “Không đâu, tao không ham chơi, trên thế giới này chỉ có học tập và xây dựng chủ nghĩa xã hội mới có thể để tao hạnh phúc, nhưng mà chẳng phải tao đây nhớ thương thằng nhãi kia, muốn nó được trải nghiệm cuộc sống nhiều một chút à?”

“Trở về làm bài tập, làm xong sẽ đưa mày đi,” Hà Hạo xoa đầu Vương Trác, “Gọi cả bọn Khải Phong và Phi Nhiên nữa.”

“Thế còn được.” Vương Trác vui đến rạo rực mà chà xát hai tay, “Cho thằng nhãi kia biết thế nào mới gọi là sung cmn sướng… Ơ mà mày nói xem, có khi nào nó chơi thành nghiện không, về sau ngày nào cũng bắt tao chơi, nếu mày không cho tao chơi nó sẽ khóc, thế thì phải làm sao đây?”

Hà Hạo: “…”

Vương Trác trưng ra vẻ mặt cực đàng hoàng: “Cũng méo phải tao muốn chơi đâu, đều do thằng nhãi kia cả đấy.”

Linh hồn đứa bé: “?”

Mới bị quỷ nhập vào người có vài ngày, đã học đòi đổ hết tội lỗi lên đầu quỷ rồi!

Hà Hạo đen mặt nói: “Một đứa trẻ sơ sinh thì nghiện ngập cái nỗi gì, đã nói chỉ cuối tuần mới được đi chơi, mày ngoan ngoãn đi, đừng chơi trò cân não.”

Hai người đứng dậy, nhàn nhã đi tới ga tàu điện ngầm.

Khu du lịch này gần như là trọng điểm khai thác của mấy năm nay, ngoại trừ núi Linh Vân và vài điểm thắng cảnh lân cận ra, cách đó không xa còn có một khu vui chơi rất lớn, dọc theo đường đi có thể thấy những vòng đu quay khổng lồ.

Trên đường đi bọn họ bắt gặp một nhà ba người đang đi tới, chẳng biết có phải gia đình này đang cho con nhỏ đi chơi không, chỉ thấy đứa bé kia tay trái cầm một que kẹo đường, tay phải cầm bóng bay hình Hello Kitty, vui vẻ ngẩng đầu nói chuyện cùng ba mẹ.

Bước chân Vương Trác bỗng nhiên dừng khựng lại, cậu nhìn chằm chằm vào đứa bé gái kia.

Không, nói đúng hơn là, cậu nhìn chằm chằm vào quả bóng và cây kẹo trên nay cô bé…

Hà Hạo phát hiện ánh mắt bất thường của Vương Trác, da đầu bất chợt căng ra, thầm kêu ‘thôi xong cmnr’.

Quả nhiên, người kia chậm rãi xụ mặt, đôi mắt cũng bắt đầu ngân ngấn nước, nức nở gọi một tiếng: “Ba ba –!”

Hà Hạo: “…”