Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 89 : Mặt đỏ như mông khỉ

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Edit: Mimi – Beta: Ame







*****



Khi Vương Trác gọi ba ba, đúng lúc một nhà ba người ở phía đối diện cũng đi lướt qua bọn họ. Đôi vợ chồng trẻ kinh ngạc ghé mắt nhìn bọn họ một cái, xong lại vội vàng quay đầu đi.



Cặp vợ chồng trẻ: “…”



Học sinh bây giờ thật đúng là…



Vương Trác hít sâu một hơi, chuẩn bị cất tiếng khóc đủ sức khiến cho trời long đất lở.



“Mua!” Hà Hạo nhanh chóng nói, “Đừng khóc.”



Em bé Vương dường như hiểu được ý tứ của ba ba, lập tức nuốt những giọt nước mắt sắp sửa tràn mi trở về, cũng có thể coi là ngoan ngoãn.



Dù da mặt có dày hơn nữa thì Hà Hạo cũng chẳng dám đến hỏi cặp vợ chồng kia chỗ mua kẹo và bóng bay, vì thế hắn đành phải dắt Vương Trác đi về phía bọn họ vừa đi đến. Kẹo đường trong tay cô bé kia vẫn trơn tru nguyên vẹn không hề có dấu hiệu bị cắn, điều đó có nghĩa là nơi bán đồ cách đây cũng không xa.



Nhưng đúng lúc này, Vương Trác đột nhiên chậm chạp gập người, để tay chân chấm đất, chuyển sang chế độ ‘bé đang tập bò’.



Hiển nhiên là vì em bé Vương còn chưa biết đi…



Hà Hạo suýt ngất, vội vàng nâng Vương Trác dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của người đi đường, cắn răng nói: “Đứng lên, đứng lên mới mua bóng và kẹo cho bé.”
Vòng quay khổng lồ bắt đầu khởi động.



Toàn cảnh khu vui chơi rơi hết vào đáy mắt, ánh nắng trong veo của ngày hè xuyên qua cửa kính có hơi loang lổ vì phơi mưa phơi gió quanh năm của khoang đu quay, chiếu xuống dưới chân hai người, in thành một vệt vàng ấm áp. Một quả bóng bay không biết do đứa nhỏ nhà ai để vuột mất nhẹ nhàng bay lên giữa tầng không, lướt qua một chỗ cách đu quay không lồ chừng mấy mét… Đu quay chậm rãi xoay tròn, theo chuyển động ấy, khoảng thời gian đầu một buổi chiều vốn đang được cô đọng trong màu nâu hổ phách cũng bị khuấy lên.



Hà Hạo im lặng trân trọng và cảm thụ rất cả những thứ có được trước mắt, bỗng nhiên, hắn phát hiện, hình như có cái gì đó không đúng lắm!



— Vốn dĩ, sau khi đu quay bắt đầu chuyển động, Vương Trác đã không ngừng miệng, khi thì hưng phấn la to khi thì chỉ vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ, liều mạng dùng những âm đơn mơ mơ hồ hồ để phát biểu cảm tưởng của mình. Hà Hạo không thích kiểu ồn ào của bé quỷ, căn bản không chú ý lắng nghe, chỉ toàn tâm toàn ý cảm thụ xúc cảm trên tay Vương Trác… Nhưng mà, không biết từ lúc nào, Vương Trác đột nhiên không nói nữa.



Hà Hạo cũng nói không rõ là khi nào, bởi vì hắn cũng chỉ vừa mới ý thức được thôi, song, nhớ lại một chút, hắn liền cảm thấy khoang đu quay đã yên tĩnh được một khoảng thời gian ngăn ngắn rồi.



Giống như Vương Trác đã đoạt lại quyền khống chế thân thể vậy.



Hơi thở của Hà Hạo trở nên gấp gáp một chút, hắn cứng ngắc quay đầu, ghé mắt muốn quan sát nét mặt của người kia, nhưng Vương Trác vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ góc độ của Hà Hạo, chỉ có thể nhìn thấy gáy của cậu thôi. Còn Vương Trác, từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên như một pho tượng, hoàn toàn không nhúc nhích.



Vương Trác hiện tại là chính chủ sao? Hà Hạo nuốt ực một ngụm nước miếng, bởi vì lo lắng và căng thẳng nên thanh âm có vẻ rõ đến lạ thường. Vương Trác như bị tiếng động này kích thích, thân thể khe khẽ run lên, song sau đó lại hoàn toàn không có phản ứng gì khác nữa. Điều duy nhất có thể xác nhận chính là, bàn tay đang mười ngón đan nhau của hai người đã ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết là mồ hôi của ai nữa.



Trong lòng Hà Hạo lại diễn ra ba trăm trận đại chiến giữa thiện và ác, nhưng còn không chưa có kết quả thì vòng quay của bọn họ đã kết thúc, cả hai phải đi ra ngoài.



Lúc này, cuối cùng Vương Trác cũng động đậy.



Đầu tiên là cậu khoa trương giật mình một cái, sau liền chuẩn xác bỏ tay Hà Hạo ra, quay đầu trợn mắt nhìn hắn, run rẩy một lát mới như người vừa tỉnh mộng, căm giận nói: “Thằng nhãi kia lại xông ra, đậu má, lần này hai chúng mất mặt quá rồi!”



Hà Hạo nhìn vào gương mặt cũng đang đỏ như mông khỉ của Vương Trác, định kéo tay cậu lại nói thêm lời gì, nhưng Vương Trác đã vội vàng đạp cửa khoang đu quay, nhảy thẳng xuống mặt đất. Hà Hạo nhanh chân đuổi kịp, Vương Trác xoa nhẹ hai gò má đỏ bừng của mình, vờ như chẳng có việc gì, nói: “Cũng đã đến đây rồi, quất quả tàu lượn siêu tốc một lần đi nhể?”