Cố Phán Rực Rỡ

Chương 10 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Cố Phán và bạn cùng phòng đi ăn lẩu ở nhà hàng gần đại học T, mấy người ăn đến đỏ cả mặt.



"Cố Phán, sao cậu không đi ăn mừng với Trần học trưởng?" Đường Đàm chống cằm hỏi.



Cố Phán nhìn đáy nồi nước sôi ùng ục ùng ục, lấy ra giấy với bút, viết một hàng chữ, "Nhà này lẩu ăn rất ngon."



Còn tưởng rằng cô muốn viết cái gì, không nghĩ hóa ra là câu này. Đường Đàm buồn bực làm bộ đánh cô.



Cố Phán né người, cười dịu dàng.



"Thật là một người xấu." Đường Đàm mắng.



Kim Nhiễm cũng cười, chỉ có Diệp Tử Nhuy sắc mặt lành lạnh ăn thịt dê chín trong nồi.



"Bất quá nói đi nói lại, ngày hôm nay học tỷ MC thật sự rất có khí chất, đến mình cũng bị mê hoặc." Đường Đàm tỏ rõ vẻ ước ao.



"Chính xác a, đến cả nữ sinh cũng đều yêu thích, chớ nói chi là nam sinh." Kim Nhiễm phụ họa một câu.



Cố Phán ánh mắt vẫn bình thường như cũ.



Vị học tỷ kia đúng là rất ưu tú, đại học T từ không thiếu hụt người như vậy.



Kim Nhiễm nói, "Quốc khánh các cậu nếu không có bận gì, mình bồi mọi người đi tất cả danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở đây, thế nào?"



Đường Đàm mặt mày sáng ngời, "Mình không thành vấn đề, hai người các cậu thì sao?"



Cố Phán viết, "Bạn học mình đến chơi."



Diệp Tử Nhuy để đũa xuống, "Mình mấy ngày đó làm việc ở phòng triển lãm tranh, sợ không có thời gian." Cô nói nhanh."Các cậu ăn xong chưa? Tính tiền thôi."



Nhân viên cửa hàng đem hóa đơn ra, "286 đồng."



Cố Phán vừa mới chuẩn bị lấy ví ra trả tiền.



Diệp Tử Nhuy nói, "AA đi, mình lượt đầu tiên."



(*) AA: một kiểu share tiền trong một nhóm, trả tiền theo lượt.



Cố Phán đem ví cất lại vào túi, Kim Nhiễm cũng nhìn thấy động tác của cô.



Bốn người thả bước chậm về ký túc xá, đến trước cổng ký túc, Kim Nhiễm ồ một tiếng, "Kia có phải Trần học trưởng không?"



Cố Phán ngẩng đầu nheo mắt nhìn, dưới ánh trăng, bóng lưng thon dài của anh đứng trước gió.



"Học trưởng, tìm đến Cố Phán a." Đường Đàm chào hỏi.



Trần Thiệu Thần gật đầu chào các cô, ba người cũng thức thời nhanh chóng lên lầu.



Cố Phán khoa tay, "Học trưởng, sao anh lại đến đây?" Cô nghi hoặc.



Trần Thiệu Thần nhìn thấy vẻ mặt của cô, hơi nhếch khóe miệng, xem ra cô chưa biết chuyện trên weibo."Bữa tiệc kết thúc sớm, đi ăn cái gì chưa?"



Cố Phán nói gần đây có nhà hàng lẩu rất ngon.



Trần Thiệu Thần gương mặt gợn lên ý cười, chẳng trách sắc mặt cô ửng hồng, đôi môi trơn bóng, anh thở một hơi, "Hoa Tử lúc nào lại đây?"



"Chuyến bay số 2 buổi sáng, chắc buổi trưa sẽ tới. Có việc gì à?"
Bác sĩ nói, "Muốn giữ cái răng kia không?"



Cố Phán lắc đầu.



"Ây, lại nhìn cái răng của cô một chút đi, nói lời tạm biệt với nó."



Cố Phán chỉ cảm thấy cả trong ngoài miệng đều thật khó chịu, viền mắt đã hơi ướt.



Cố Phán lúc này mới chú ý tới thẻ trên ngực bác sĩ —— Phùng Tấn, hóa ra anh chính là nha sĩ mà Hàn Diệp Hành nhắc cho cô.



Bác sĩ đem bản bệnh án đưa cho cô vừa liếc mắt nhìn tên, "Em là Cố Phán? Là nữ sinh đi cùng Hàn Diệp Hành lần trước." Nói xong, anh cười cười."Hai ngày nay nhớ uống thuốc, nếu như có gì không khỏe nhớ đến bệnh viện."



Nửa giờ sau, Cố Phán cảm thấy khóe miệng bắt đầu tê dại.



Trần Thiệu Thần nói, "Hai ngày nay nghỉ ngơi thật tốt."



Cố Phán tay phải sờ sờ mặt, "Học trưởng, bọn họ nói nhổ răng khôn mặt sẽ nhỏ đi."



Trần Thiệu Thần ngắm nghía mặt cô, "Anh hiện tại không thấy nhỏ đi chỗ nào, biến sưng lên mới là thật đấy."



Cố Phán cả người đều ủ rũ.



Bạn học Hoa Tử bên kia ngày nào cũng hướng Trần thiệu Thần hỏi tới lui, mà vẫn chưa thấy xuất hiện. Đến Quốc Khánh ngày thứ hai, cô mới chủ động nhắn tin cho Cố Phán, lặng thinh không đề cập tới chuyện weibo.



Cố Phán đến bến xe đón cô ấy. Hoa Tử mặc quần bò yếm, đội mũ lưỡi trai, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Vừa thấy Cố Phán liền ôm chầm lấy cô."Nhớ cậu muốn chết."



Cố Phán nhìn cô, lấy điện thoại di động gõ một hàng chữ, "Mình cứ nghĩ cậu sẽ không đến, hai ngày nay sao đều không liên lạc với mình."



"Bận quá, thầy giáo giao bài tập." Hoa Tử đàng hoàng trịnh trọng nói."Cố Phán, mình phát hiện cậu giống như mập lên, thức ăn Đại học T quả nhiên tốt." Không phải mập, là mặt sưng phù.



Cố Phán đỡ lấy vali của cô, ngăn một chiếc taxi, trước tiên đi khách sạn.



Hoa Tử một đường đều nói chuyện trường học, Cố Phán nghe say sưa. Nhanh đã đến nơi, Cố Phán đột nhiên đưa điện thoại tới trước mặt cô, trên đó viết.



"Trần học trưởng cũng ở đây, anh ấy nói muốn mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu chuyện trên weibo."



Hoa Tử khóe mắt giật giật, "Cái kia a, nhất thời cao hứng thôi, cũng không cần quá khách khí, để anh mình đến trả tiền đi, ổng có tiền."



Cố Phán lôi kéo cô xuống xe, Trần Thiệu Thần từ cửa khách sạn đi tới.



Hoa Tử cách anh mấy bước liền vẫy tay, "Trần học trưởng, chúc mừng chúc mừng."



Trần Thiệu Thần bị lời của cô làm cho sững sờ, "Hoa Tử, em xinh đẹp hẳn ra."



"Thật hay giả vậy?" Hoa Tử cười tươi như hoa.



"Là giả." Chớp mắt một cái, Trần Thiệu Thần nhả hai chữ.



Hoa Tử ghé bên tai Cố Phán nói, "Trần học trưởng rất hài hước nha, còn có thể đùa giỡn."



Cố Phán gõ một hàng chữ, "Anh ấy không đùa."



Hoa Tử giận, "Các cậu đây chính là tình nhân hợp tác khi dễ một cô gái yếu đuổi như mình sao?"



Cố Phán với Trần Thiệu Thần trầm mặc.