Cố Phán Rực Rỡ
Chương 11 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Trần Thiệu Thần sống ở thành phố B hai năm, lần đầu tiên vào vai hướng dẫn viên du lịch, mang theo hai người dạo chơi tất cả những địa điểm nổi tiếng. Mấy ngày liên tục, Hoa Tử vẫn hừng hực khí thế, tinh thần phấn chấn. Cô cũng biết cô đây là hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt của "họ hàng nhà vợ".
Đêm trước ngày Hoa Tử phải đi, Trần Thiệu Thần mang hai người đi ăn vịt nướng.
Hoa Tử một bên quấn bánh, một bên khen ngợi nói, "Vịt hoa quế với vịt nướng mỗi thứ mỗi vị, vịt nướng chất thịt mềm mại, phì mà không ngán, vịt hoa quế đậm đà mà không ngấy, mùi vị ngon, đại khái đây chính là khác biệt nam bắc, bất quá đều ngon."
Cố Phán hé miệng cười, đối với đồ ăn nói chung đều thật nhiều lời khen ngợi.
Trần Thiệu Thần ngồi một bên, ngũ quan cực kỳ ôn hòa, anh cẩn thận cuốn hai bánh đem tới đặt vào đĩa trước mặt Cố Phán.
Hoa Tử mắt sắc, thấy vào trong mắt, có chút suy tư, cơm này ăn càng ngày càng thơm nha.
Lúc Trần Thiệu Thần đi tính tiền, trong phòng chỉ còn dư lại hai người.
Tâm tình bát quái của Hoa Tử lập tức nổi lên, "Trần học trưởng động tác này thực sự quá nhanh, đến bây giờ mới hơn một tháng thôi a."
Cố Phán nhiệt tình đưa cô cô một cuốn menu vịt nướng.
Nhưng vẫn không chặn nổi vấn đề của Hoa Tử."Lấy cái tốc độ này, hai người tới trình độ nào rồi? Nắm tay? Hôn môi?"
Cố Phán bị cô nàng hỏi cho hai má ửng hồng, liên tục xua tay, viết lên điện thoại, "Muốn ăn vịt nướng nữa không? Gói một con mang đi?"
"Lại ăn nữa thì một tuần tới mình sẽ không ăn cơm mất." Hoa Tử chép miệng, "Bất quá nói đi nói lại, Trần học trưởng đúng là nhân gian cực phẩm. Mấy ngày nay theo chúng ta chạy tới chạy lui, mình ngược lại có chút áy náy?"
"Cậu đến bọn mình rất vui."
"Bọn mình?" Hoa Tử cân nhắc nói, khóe miệng lóe lên ý cười ranh mãnh, "Ra là thế."
Cố Phán quyết tâm không trả lời lại.
Lúc này Trần Thiệu Thần đi tới, trong tay còn xách nửa con vịt quay.
Hoa Tử nhìn nửa con vịt quay kia, thở dài nói, đây chính là có thần giao cách cảm sao? Cô cũng hiểu ý mượn cớ đi vệ sinh, cho hai người một cái không gian riêng.
Trần Thiệu Thần nghiêng đầu, "Răng còn đau không?"
"Cũng không còn cảm giác gì." Cố Phán giơ tay sờ sờ má.
Trần Thiệu Thần nhìn mặt cô, một lát trầm ngâm nói, "Mặt giống như nhỏ đi một chút." Anh vừa nói vừa đưa tay nâng mặt cô, da thịt nhẵn nhụi trơn bóng.
"Mấy ngày nay có hơi bận rộn." Anh nhẹ nhàng nói, "Chúng ta đều không có nói chuyện cẩn thận."
Cố Phán đã quen bị anh đùa giỡn, cô duy trì ánh mắt nghiêm túc.
"Vốn định dẫn em đi một chỗ."
"Đi đâu?" Cố Phán hiếu kỳ.
Trần Thiệu Thần nở nụ cười, "Lần sau dẫn em đi."
Chu Chú hơi nhíu mày, "Lúc nhỏ chị cũng học hội họa, chỉ là sau đó bận học bài vở nên không tiếp tục kiên trì."
Các cô cùng nhau trò chuyện một lúc, đưa tới vài ánh mắt xung quanh, bên kia Diệp Tử Nhuy đã đăng ký xong.
Cố Phán viết xuống cho Vu Càng, Chu Chú, "Học tỷ, bạn học em xong rồi, em cùng cô ấy về trước nha."
"Có thời gian có thể dạy chị vẽ không?" Chu Chú hỏi.
Cố Phán hơi giật mình một chút, gật đầu.
"Số điện thoại di động của em là bao nhiêu?"
Cố Phán gõ một chuỗi dãy số lên điện thoại.
Chu Chú mỉm cười, "Cảm ơn em."
Cố Phán với Diệp Tử Nhuy đồng thời đi ra ngoài, lúc này mấy người xung quanh đột nhiên có một tiếng nói nhỏ."Không phải cổ không thể nói chuyện sao? Làm sao cũng tới đăng ký thi đấu?"
"Đúng a. Không thể nói chuyện làm sao thi đấu a? Thủ ngữ người bình thường nhìn làm sao hiểu được."
"Phỏng chừng như vậy định tranh thủ đồng cảm a."
"Cổ với Trần Thiệu Thần không hợp chút nào hết a. Mình vẫn thấy Chu Chú với Trần Thiệu Thần mới là cặp đôi hoàn hảo."
...
Diệp Tử Nhuy dừng chân. Đường Đàm hỏi, "Sao vậy? Còn có việc chưa xong?"
Diệp Tử Nhuy nghiêng đầu nhìn về phía Cố Phán, nhất thời nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt Cố Phán trong vắt, không nói một lời.
"Cố Phán, sao phải để người ta nói cậu như vậy?" Cô hỏi.
Đường Đàm với Kim Nhiễm nhất thời thầm hít một hơi.
Trong lòng Cố Phán rung động liên tục, khóe miệng hơi giật giật, bỗng nhiên nở nụ cười, xoay người, hướng về chỗ đăng ký từng bước từng bước đi tới.
Chu Chú với Vu Càng đang nói chuyện, nhìn thấy cô đi tới, đáy mắt hiện lên chút nghi hoặc."Cố Phán, sao em quay lại?"
Cố Phán viết lên giấy, "Học tỷ, em định đăng ký."
Một giây kia, vạn vật như dừng lại.
Khóe miệng Cố Phán mang theo nụ cười, như hoa hướng dương nở rộ, hoạt bát tươi sáng.
Chính sự xuất hiện của người kia trong cuộc đời cô, mới làm cô có đủ dũng khí.
Trần Thiệu Thần, em cũng có thể đứng bên cạnh anh.