Cố Phán Rực Rỡ

Chương 14 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Cố Phán nhìn Trần Thiệu Thần, Trần Thiệu Thần cũng rất bối rối."Ngày mai anh sẽ nói với hội trưởng của các em, sau này lấy công chuộc tội." Âm cuối hơi cao lên.



Anh làm sao có thể nói thoải mái như vậy. Rõ ràng là vì anh, cô mới quên sinh hoạt câu lạc bộ a.



"Muộn như vậy rồi, hiện tại em qua đó thì sinh hoạt cũng xong rồi." Trần Thiệu Thần trầm giọng nói.



Trần Thiệu Thần nhìn cô đắn đo chuyển động con ngươi, từ từ nở nụ cười đầy dịu dàng, "Trước tiên đi thay quần áo, anh đưa em về trường học."



Cố Phán hiển nhiên không từ chối.



Ánh trăng rơi xuống, bóng đêm mềm mại. Trần Thiệu Thần chưa từng cảm thấy buổi tối của thành phố B lại có loại vẻ đẹp này.



Hai người đi trên sân trường, yên tĩnh nhưng không thấy vô vị.



Trần Thiệu Thần đưa cô đến lầu dưới ký túc xá, "Lên đi."



Cố Phán có chút không tự nhiên khoa tay, "Anh trở về à?"



Trần Thiệu Thần cười cười, "Hôm nay anh về ký túc xá, một mình cũng rất chán, ở ký túc xá ba người kia ít ra còn náo nhiệt, hôm nào sẽ giới thiệu các em với nhau."



Cố Phán ngại ngùng, "Ngày mai em định ra ngoài, tới phòng vẽ."



Thanh âm Trần Thiệu Thần trầm ấm, "Được, khi về nhắn tin cho anh."     



Cố Phán gật đầu, vừa xoay người thì dừng một chút, lập tức khoa tay nói, "Học trưởng, anh cười rất đẹp."



Lúc Trần Thiệu Thần đang sững sờ một chỗ, cô đã xoay người nhanh chóng rời đi.



Chờ cô vừa về đến phòng, Đường Đàm liền bắt đầu tra hỏi, đủ loại ý không tốt.



"Cố Phán, cậu có biết cậu hôm nay chính là pháo hoa hay không a, có người đem video cậu khiêu vũ lên diễn đàn của trường. Thành người nổi tiếng rồi a."



Kim Nhiễm nói, "Cố Phán, trình dộ của cậu có thể vào được chung kết đó, Nhuy cậu nói xem có đúng không?"



Diệp Tử Nhuy đang lật tập tranh, hững hờ trả lời một câu, "Không có quy tắc ngầm, vòng chung kết thì tính là gì, đánh ngã trước vài đối ngủ cũng có hi vọng." Cô giương mắt, mắt kính gọng đen treo giữa sống mũi.



"Cái kia không phải cậu cũng là một đối thủ mạnh hay sao?" Kim Nhiễm cười.



Diệp Tử Nhuy khép sách lại, nhún nhún vai, "Đối thủ của mình, không có Cố Phán cũng sẽ có người khác. Mình đi rửa mặt đã."



Cố Phán thả túi xuống, đơn giản thu dọn bàn.
Hai người đi tới, Chu Chú lên tiếng chào, "Cố Phán, các em ra ngoài chơi à?"



Diệp Tử Nhuy đáp, "Học tỷ, bọn em ra ngoài làm thêm."



Đáy mắt Chu Chú hơi lóe qua một chút kinh ngạc, "Cố Phán, hôm qua tiết mục "trúc chi từ " của em quá đẹp, giáo viên khoa bọn chị khen em rất nhiều lần."



Cố Phán cười cười, viết lên điện thoại, "Chỉ là nước đến chân mới nhảy."



Chu Chú nhìn cô, "Hôm qua vòng thi kết thúc chị còn muốn tìm em, nhưng tiếc là bọn họ nói em đi rồi. Em biết không? Mấy người ban giám khảo đối với em kỳ vọng rất lớn, vòng chung kết em chuẩn bị múa cái gì?"



Cố Phán thoáng nhăn mày, viết đến, "Đánh đàn đi."



"Tại sao không khiêu vũ nữa?" Chu Chú hỏi.



Cố Phán hé khóe miệng, nhanh chóng nhấn đầu ngón tay, "Học tỷ, em không phải vũ công chuyên nghiệp, khiêu vũ thật sự không phải sở trường, thời gian vòng chung kết lại có chút gấp."



"Chị hiểu rồi." Chu Chú hiểu ý gật gù."Bất quá chị tin em dù thi tiết mục gì cũng không có vấn đề. Được rồi, chị còn có chút việc đi trước, em có vấn đề gì có thể tới tìm chị."



Cô vừa đi, Cố Phán hít một hơi, bất giác nghĩ đến tiếng cười trong hậu trường kia.



"Sao vậy?" Diệp Tử Nhuy hỏi.



Cố Phán thoáng trầm mặc, mới viết đến, "Có chút muốn bỏ thi đấu."



"Vậy thì thật là tốt, tiền thưởng cách mình càng gần hơn một bước." Cô cười, "Mình sẽ không khách khí với cậu."



Cố Phán nghiêng đầu, "Nhuy, cậu từng gặp người nào vô cùng không thích cậu chưa?"



Diệp Tử Nhuy giơ chân bước lên phía trước, "Nhiều lắm đấy. Mình từ tiểu học thành tích đã rất tốt, bạn học trong lớp không thích ta rất nhiều, đặc biệt là nữ sinh."



Cố Phán hiểu.



"Bất quá khi đó còn nhỏ, mọi người để ý nhất chính là điểm số, hiện tại nhớ lại mới thấy rất ngốc, điểm có thể tính gì chứ. Mình tại sao lại phải sống dưới ánh mắt người khác, người khác có thích mình hay không với mình đâu có quan hệ gì, mình yêu thích bản thân là được. Lại nói  ——" cô nghiêng đầu nhìn Cố Phán, "Có Trần Thiệu Thần thích cậu, cậu còn muốn thế nào?"



Cố Phán trước nay cũng không biết Diệp Tử Nhuy còn có thể nói đùa.



Có Trần Thiệu Thần bảo vệ, cô xác thực không cần suy nghĩ nhiều. Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn, tưởng rằng là anh, kết quả vừa nhìn, là ba ba!



A, lão ba muốn tới thành phố B công tác.