Cố Phán Rực Rỡ
Chương 15 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Buổi tối, cô cùng Trần Thiệu Thần đến phòng tự học. Hai người ngồi ở cuối phòng.
Phòng học yên tĩnh, hai người yên tĩnh đọc sách.
Trần Thiệu Thần phát hiện ngón tay cô đã ngừng lại nơi trang sách này thật lâu không chuyển động. Hắn gõ đầu ngón tay lên bàn một cái, gấp sách.
"Cố Phán —— "
Cố Phán giật mình quay đầu, trong mắt hiện lên nghi hoặc, "Sao ạ??"
Trần Thiệu Thần khẽ nheo mắt, giơ tay ra dấu, "Hôm nay vui lắm à?"
Cố Phán nghiêng người sang, không tiếng động mà trả lời, "Phòng vẽ rất tuyệt, giám đốc hơn ba mươi tuổi, rất hòa nhã, cách làm việc cũng rất tốt."
Trần Thiệu Thần nhíu mày, đầu ngón tay thoáng ra dấu, "Giám đốc là nam?"
Cố Phán khựng lại, "Đúng thế. Anh ấy là bạn của thầy Lý, tên là Chu Nhuận Chi." Cô viết cái tên lên giấy.
Chu Nhuận Chi ——
Trần Thiệu Thần thầm nhẩm lại một lần tên gọi này. Nếu như nhớ không lầm, người đàn ông này đồng thời cũng là giám đốc của một công ty trên thương trường.
Lý Thịnh có vẻ như đối với hai học trò này quá tốt. Trần Thiệu Thần có cảm giác, Lý Thịnh đối với cô giống có loại cưng chiều dành cho con gái.
Trần Thiệu Thần hứng thú nở nụ cười.
"Sao vậy?" Cố Phán lúng túng.
Trần Thiệu Thần khoa tay, "Tuần sau thi, định đánh bài gì?"
Cố Phán hít một hơi, yếu ớt khoa tay, "Tìm được vài bài." Cô viết tên bài lên giấy "Fantaisia-Impromptu in C# minor" "Piano Sonata in A major" (*)
Trần Thiệu Thần nhìn qua tên bài, "Cũng không tệ, trong không khí tưng bừng náo nhiệt như vậy, một điệu nhạc nhẹ nhàng trữ tĩnh lại chính là một loại phong cách khác biệt."
Cố Phán gật đầu. Hiện tại đã thế này, cô chỉ muốn yên lặng nhẹ nhàng mà thi qua.
Trần Thiệu Thần đương nhiên hiểu suy nghĩ của cô, không chỉ vậy, lí do cô tham gia thi, anh cũng biết. Một cô gái trước nay luôn an hưởng yên bình nay lại có thể bước ra đứng trước mặt mọi người, anh biết cô phải dùng đến bao nhiêu dũng cảm.
"Đừng lo lắng quá, anh sẽ vẫn ở bên cạnh ủng hộ em."
Cầu thang phòng học lác đác người. Phía trước có một đôi tình nhân, cô gái tựa lên vai chàng trai, hình ảnh duy mỹ.
Tống Hoài Thừa nhấc mắt cười cười, "Vừa vặn chúng ta một nhà ba người họp lại."
Cố Niệm lắc đầu, "Nói không chừng là bốn người nha."
"A! Em có?" Tống Hoài Thừa phản ứng đầu tiên, ông lập tức nhăn mi, "Thân thể của em không tốt —— "
Cố Niệm giương khóe miệng lên. Mấy năm nay, tất cả tâm tư Tống Hoài Thừa đều ở trên người bà và con gái, Cố Niệm dĩ nhiên vô cùng cảm động. Đàn ông như vậy bây giờ chẳng còn nhiều.
"Ý của em là con gái anh nói không chừng còn tìm cho anh một đứa con rể." Bà là phụ nữ, trực giác của bà rất chính xác.
Tống Hoài Thừa nhướn mày, "Hiện tại anh không tán thành yêu sớm, đặc biệt là đại học. Sinh viên khắp mọi nơi trên tổ quốc, một năm tốt nghiệp bao nhiêu vạn người." Ông dừng một chút, "Anh chỉ hy vọng Phán Phán sau này nhân sinh hạnh phúc không lo." Ông nghiêm mặt nói.
Tâm Cố Niệm rung động.
"Vì thế nên em yên tâm, anh sẽ để ý, biết gốc biết rễ tốt. Còn có, Phán Phán đơn thuần, gia đình bối cảnh quá sâu, cũng không thích hợp, em nói đúng hay không?" Tống Hoài Thừa vẫn là lần đầu bàn luận chuyện này với bà.
Cố Niệm gật đầu, "Hoài Thừa, chúng ta thuận theo tự nhiên có được hay không?"
Tống Hoài Thừa trái lại kinh ngạc nói, "Phán Phán nếu như có chuyện yêu đương, anh cũng sẽ đến soi xét cẩn thận cậu trai kia."
Cha vợ tương lai khó khăn a!
Ngày hôm sau, tiết cuối thu, một đường thuận lợi, máy bay đúng giờ đáp xuống.
Cố Phán từ rất sớm đã đến đón ba mẹ, nhìn thấy hai người đẩy hành lý đi ra, cô kích động vẫy tay.
Tống Hoài Thừa nhanh chân bước tới, mặt tràn đầy ý cười, "Đã nói con không nên tới, đường xa như vậy." Nói thì nói như thế, vẻ mặt ông không khỏi thập phần hài lòng
Cố Phán dang tay ôm lấy hai người.
Cố Niệm nựng nựng mặt của cô, "Cũng không tệ lắm, mẹ cảm thấy mập lên một chút."
Cố Phán cười ngây ngô.
Tống Hoài Thừa đem con gái đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, lập tức nhìn nhìn xung quanh cô.
Cố Phán hỏi, "Ba, ba nhìn cái gì?"
"Ách, không có gì! Nhìn con có mang người nào tới cho ba xem không, cho ba một niềm vui bất ngờ?" Tống Hoài Thừa cười ha hả nói.
Cố Phán theo bản năng cắn cắn môi, "Con cũng định đưa tới." Cô chậm rãi khoa tay, liền nhìn thấy gương mặt Tống Hoài Thừa, vẻ mặt biến đổi đầy quỷ dị.