Cố Phán Rực Rỡ

Chương 16 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Sân bay người đến người đi, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn cảnh một nhà ba người vô cùng xinh đẹp, quăng tới ánh mắt kinh diễm.



Cố Niệm vỗ vỗ cánh tay Tống Hoài Thừa, "Ngồi nửa ngày cũng đã mệt rồi, trước tiên chúng ta đến khách sạn đã."



Cố Phán cảm kích nhìn về phía mẹ, Cố Niệm mặt vẫn bình tĩnh như không.



Tống Hoài Thừa hơi xoay người, Cố Phán chầm chậm thở ra một hơi. Chỉ là cô chưa kịp thanh tĩnh lại, Tống Hoài Thừa liền khẩn trương hỏi, "Con định dẫn ai tới?" Cái kia mỗi một chữ đều là kích động.



Cố Phán mở lớn mắt, một giây sau bỗng nhiên nở nụ cười, tiến lên kéo cánh tay Tống Hoài Thừa, khoa tay, "Ba ba, nói đùa với ba thôi. Lão nhân gia người làm sao lại không có tính hài hước gì a, thật không biết mẹ coi trọng ba chỗ nào." Cô nhăn nhăn mặt.



Tống Hoài Thừa nhìn chằm chằm cô, "Đứa nhỏ này, hai tháng không gặp, học được bắt nạt ba ra làm trò cười đúng không? Phán Phán, nếu thật sự muốn yêu, ba ba giúp con khảo sát."



Cố Phán trong lòng một mảnh ấm áp, liền gật đầu. Thật không dám tưởng tượng ba ba nhìn thấy Trần Thiệu Thần sẽ biểu hiện thế nào.



Cố Niệm bật cười, "Xin hỏi Tống tiên sinh, Cố tiểu thư, lúc nào có thể đi về?"



Cha và con gái đồng thời kéo miệng, thoải mái cười. Tống Hoài Thừa đưa tay làm bộ, "Cố nữ sĩ, mời."



Cố Phán hướng về phía ông chớp mắt, ý kia chính là, ba, người thực sự bị vợ quản nghiêm rồi!



Dọc theo đường đi, ba mẹ đều đang hỏi cô chuyện ở trường học. Cố Phán chậm rãi kể, đương nhiên loại bỏ chuyện liên quan Trần Thiệu Thần.



Tống Hoài Thừa trầm ngâm, "Mấy người bạn chung cao trung với con chắc hẳn ở đại học T cũng không ít, bình thường ra ngoài với họ một chút, có việc cũng có thể thêm người giúp đỡ."



Cố Phán cười khẽ, hiện tại đã có một người giúp đỡ cô.



Cố Niệm cùng cô hàn huyên chuyện học tập, biết Cố Phán đi phòng vẽ học thêm, bà gật gù."Nếu là Lý Thịnh giới thiệu, con đi hỗ trợ cũng được, cũng có thể học thêm được một chút." Con gái quá mức đơn thuần, nhiều năm như vậy, vẫn ở trong vòng tay của bà, cô căn bản không biết xã hội hiểm ác.



Tống Hoài Thừa mang đĩa rau đặt lên mâm, "Đừng hàn huyên, mau mau ăn cơm."



Người một nhà Cố Phán dùng cơm ở nhà hàng gần đại học T. Hôm nay là chủ nhật, không ít học sinh túm năm tụm ba lại đây liên hoan.



Ăn được một lúc, điện thoại di động Cố Phán có chuông tin nhắn. Tống Hoài Thừa nhắc nhở, "Phán Phán, có tin nhắn."



Cố Phán lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, tin nhắn của Trần Thiệu Thần, mí mắt cô giật giật, có loại cảm giác ở trước mặt cha mẹ làm chuyện xấu.



"Hóa ra em thích ăn cá hấp pecca."



Tim Cố Phán run lên, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ là cũng không nhìn thấy ai.




Cố Niệm giúp cô tỏ ý cảm tạ.



Buổi tối, Cố Phán ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh sao bên ngoài lấp lánh, óng ánh một mảnh.



Trước đây cũng từng ở khách sạn, nhưng không khó ngủ như đêm nay. Cô cầm điện thoại, đầu ngón tay ở trên danh bạ chần chừ.



Danh bạ đầu tiên chính là A ba, tiếp sau đến A mẹ. Sau đó chính là vần C (*).



(*): Chen: phiên âm của họ Trần



Lòng bàn tay lướt qua tên của anh, tiếng chuông chậm rãi vang lên.



Cố Phán lẳng lặng nghe, đã mười một giờ mười lăm. Cô ở trong lòng yên lặng đếm, quá mười hai giây, điện thoại bắt tín hiệu.



"Phán Phán ——" tiếng nói của anh khàn khàn căng thẳng, ghi nhớ tên của cô, mang theo tâm ý nồng đậm sâu sắc.



Ký túc xá đã đóng, anh cầm điện thoại đứng trên ban công. Điện thoại kề sát bên tai, "Vẫn chưa ngủ sao?" Khóe miệng của anh khẽ động.



Bên kia vẫn không có động tĩnh, anh cũng không vội.



Gió đêm thổi vù vù, lạnh lẽo thấu xương. Nhưng anh không thấy lạnh.



Thời gian như là qua một ngàn tỉ năm, thẳng tới điện thoại truyền đến thoáng một tiếng "Cạch", đó là cô trả lời.



"Sáng sớm ngày mai còn có lớp, nghỉ sớm một chút."



"Ngủ không được, liền đếm cừu." Nguyên lai anh cái gì cũng hiểu.



"Không đếm cừu, liền đếm quả cam. Một quả cam, hai quả cam ——" anh vừa nói vừa cười.



Bên kia điện thoại, cô cũng nở nụ cười. Một mình chậm rãi nói chuyện, âm thanh cảm động.



Thẳng tới lúc điện thoại di động sắp hết pin, Cố Phán cúp điện thoại trước.



Trần Thiệu Thần hắt xì hơi một cái, không lâu sau, điện thoại hiển thị tin nhắn mới đến.



Là tin nhắn của cô: Chỉ là đột nhiên rất muốn nghe giọng của anh.