Cố Phán Rực Rỡ

Chương 35 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Cố Phán cực kỳ rối rắm, cực kỳ lo lắng đi vào cánh cửa kia. Em gái họ nắm tay cô dắt đi, muốn bao nhiêu chặt có bấy nhiêu chặt. Trần Thiệu Thần đi phía bên kia của cô. Hai người hộ tống trái phải, chỉ sợ như vừa sơ sẩy là cô sẽ vùng lên bỏ trốn ngay tức khắc vậy.



Nói không lo lắng là nói dối. Cô thật muốn khóc, sao lại đột nhiên dẫn cô đến gặp người lớn trong nhà thế này? Cô mới có mười chín tuổi thôi mà, rõ ràng bọn họ chính thức yêu nhau chưa đến năm tháng, đã phải ra mắt bố mẹ chồng rồi. Tốc độ còn nhanh hơn cả bắn hoả tiễn nữa.



Quay đầu nhìn người đang đi thong thả bên cạnh, cô đưa tay kéo lấy tay anh, bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh, tựa như đang nói... Em sợ...



Trần Thiệu Thần trấn an cô: “Không sao đâu, đều là người nhà cả.”



Đến chữ “Bát” vẫn còn cách một khoảng đó (*)! Anh nói nghe sao mà nhẹ nhàng. Cố Phán hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, để anh đi trước mình.



(*) Chữ Bát (八): Hai nét của chữ Bát có một khoảng cách, ý của Cố Phán là cô và anh vẫn chưa là gì hết, sao có thể nhận người nhà của anh là người nhà của mình được.



Cánh cửa gỗ thật dày từ từ mở ra, tiếng nói cười từ bên trong chậm rãi truyền đến.



Có hơn mười người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn thật to, mới đầu mọi người cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường ngoài cửa. Cho đến khi Trần Trạm Bắc vốn đang nói chuyện với Tống Khinh Dương chợt dừng lại, sắc mặt ông khẽ thay đổi. Bất ngờ khoảng mấy giây, ông khe khẽ đẩy đẩy Từ Thần Hi, nhỏ giọng nói nhỏ gì đó vào tai bà.



Từ Thần Hi nghiêng đầu nhìn sang, hai mắt chợt loé sáng, giống như mèo gặp cá vậy.



Cố Phán có cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút đi hết, như đang đi trên tầng băng mỏng, trong lòng cô thầm khấn A Di Đà Phật, cầu mong Bồ Tát phù hộ cho cô bình an vô sự.



Những người trong phòng rất ăn ý cùng yên lặng lại. Bạn học Trần dẫn một cô gái đến! Mọi người cùng nhau kín đáo ý nhị quan sát, vừa vui vừa ngạc nhiên.



“Ba mẹ, đây là Cố Phán.” Trần Thiệu Thần bình tĩnh giới thiệu.



Khoé miệng Cố Phán cong cong nở một nụ cười lễ phép, dùng thủ ngữ chào hỏi. “Cháu chào bác trai, bác gái ạh.”



Khi thấy Cố Phán dùng ngôn ngữ của người khiếm tật để chào hỏi, vẻ mặt những người nhà họ Tống biến hoá càng nhanh hơn. Nhưng mà bọn họ đều là những người có bản lĩnh trải đời, dù núi Thái sơn có sụp cũng vẫn bình tĩnh mà đối phó, nên rất nhanh đã giấu đi vẻ nghi ngờ, khôi phục lại nét mặt ban đầu.



Trần Thiệu Thần dẫn Cố Phán đi tới một bên, tiếp tục giới thiệu với những người khác. “Đây là cậu cả và mợ cả.” Vị này là anh ruột của Từ Thần Hi, là con trai trưởng nhà họ Tống. Trần Thiệu Thần đột nhiên dẫn Cố Phán đến vào lúc này, cũng là đã suy nghĩ trước sau rất kĩ càng rồi.



Ba ngày sau, hai người sẽ cùng nhau về lại thành phố B. Ra mắt người lớn trong nhà cũng là một sự khẳng định đối với quan hệ của hai người họ. Anh nghĩ, làm như vậy sẽ giúp Cố Phán buông bỏ được một chút áp lực.



Cậu cả tương đối nghiêm khắc, mợ cả hoà ái dể gần, kéo tay Cố Phán vỗ về. “Cô bé này tựa như bước ra từ trong tranh vậy, dịu dàng như nước, xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt của Thiệu Thần và ba nó đúng là giống nhau.” Một câu này thôi đã cùng lúc khen ngợi mấy người có mặt trong phòng rồi.



Cố Phán không khỏi cảm thán, tính cách của người nhà Tống lại lịch sự cao nhã như vậy. Cũng không có ai dị nghị việc cô không thể nói được, còn đặc biệt quan tâm đến cô nữa.



Mấy người đàn ông có mặt ở đây đều là người tương đối nghiêm túc, nhất định là vì có liên quan ít nhiều đến tính chất công việc nên thế.   Dđ • LˆQ’Đˆ



Đây là lần đầu tiên Trần Trạm Bắc gặp mặt Cố Phán, trong lòng ông không nói lên được là tâm tình gì. Cảm giác đầu tiên là cô bé này rất đơn thuần, điển hình làm cho người ta thương yêu, không nhịn được mà muốn bảo vệ che chở.



“Nghe Thiệu Thần nói, hai đứa học cùng trường cấp 3 àh?” Trần Trạm Bắc hỏi.



Ông đã sớm điều tra cặn kẽ rõ ràng từ lâu, bây giờ còn muốn hỏi lại, đúng là mâu thuẫn.



Cố Phán cảm thấy vào lúc này mà dùng thủ ngữ nói chuyện để Trần Thiệu Thần phiên dịch lại thì không ổn, liền lấy giấy viết ra, viết lên đó: “Chúng cháu đều tốt nghiệp tại trường trung học D, cháu nhỏ hơn anh ấy hai lớp.”
Cố Phán chép miệng. “Anh Thiệu Thần, anh nghĩ xa quá rồi.”



Trần Thiệu Thần giơ tay vén lại khăn quàng cổ cho cô, gương mặt cô bị khăn len che đi mất một nửa, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài. Cho đến nay anh rất rất thích nhìn vào đôi mắt cô, xinh đẹp linh động có hồn, con ngươi màu cà phê, tựa như thiên thạch vậy. Dùng tám chữ  “Nhãn nhược thu ba. Cố phán sinh huy” (*) để hình dung là thích hợp nhất rồi.



(*) Nhãn nhược thu ba, Cố phán sinh huy: Nghĩa là đôi mắt sáng long lanh như làn thu thuỷ, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng động lòng người. Tên của Cố Phán cũng được trích nghĩa từ câu trên. 



Cũng có lúc anh cảm thấy, anh đã nghĩ quá xa xôi. Nhưng nếu như thích một ai đó, thì mỗi giây mỗi phút, lúc nào cũng đều muốn ở bên cạnh đối phương, không xa không rời.



Anh nói: “Anh vẫn luôn ấp ủ một ý muốn, đó là kì nghỉ đông này nhất định sẽ dẫn em đến gặp người nhà của anh.”



“Anh Thiệu Thần, anh không sợ... Bọn họ sẽ không chấp nhận em sao?”



Trần Thiệu Thần sững lại, đương nhiên là anh cũng từng lo lắng. Nhưng mà tất cả mọi việc là do người định, như bây giờ không phải là rất tốt đó sao?



“Sẽ không! Tất cả đã có anh ở đây.”



Cố Phán lộ vẻ cảm động.



——— ———————



Bên phía nhà họ Tống, trước khi giải tán cũng có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi.



“Bây giờ thật sự là không thể nói chuyện được sao?”



Từ Thần Hi gật gật đầu. “Dây thanh quản bị tổn thương, hồi ba bốn tuổi đã không thể nói được nữa.”



“Haizz... Thật đáng tiếc. Một cô bé như thế cũng không dể dàng gì.”



Mọi người không hẹn mà cùng trầm mặc, đối mặt với đoạn tình cảm này cũng rất mâu thuẫn.



Mấy người đàn ông trong gia đình đều không tham gia vào chuyện này, cái bọn họ quan tâm là kết quả sau cùng, bây giờ thì để tuỳ ý các bà ấy suy nghĩ đi vậy.



“Đột nhiên hôm nay Thiệu Thần dẫn cô bé đến đây ra mắt chúng ta quả thật có hơi đường đột, nhưng cũng có thể nhìn ra được là nó rất nghiêm túc. Thần Hi àh, em định như thế nào đây?”



Từ Thần Hi thở dài. “Đương nhiên là tôn trọng ý kiến của nó rồi, mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng đối với cô bé kia, thật sự là không đành lòng làm ra bất kì hành động phản đối nào.”



“Cô bé kia đúng là rất ngoan, rất dể chiếm được cảm tình của người khác, cũng rất giỏi.”



“Ở trường, người theo đuổi cô bé cũng không ít đâu, cho nên Thiệu Thần mới khẩn trương, muốn xác định quan hệ càng sớm càng tốt như thế.” Từ Thần Hi bật cười.



Người nhà họ Tống cũng biết thái độ của người nhà họ Trần bên này. Chuyện tiếp sau đây, bọn họ hy vọng lớn nhất chính là bọn trẻ được hạnh phúc mạnh khoẻ, như thế cũng đủ rồi.



Chỉ là, trong cuộc sống có đôi khi không theo như ý muốn.



Hết chương 35.