Cố Phán Rực Rỡ

Chương 36 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Trước khi Cố Phán đến thành phố B mấy ngày, tâm trạng của Tống Hoài Thừa vẫn luôn buồn bực không vui, những nhân viên trong công ty đều có thể cảm nhận được. Có người lặng lẽ hỏi trợ lý, Tổng giám đốc Tống có phải là đến thời kì lo lắng tuổi già rồi hay không.



Trợ lý gật gật đầu, chắc là vậy đó! Đây là chuyện kích thích nhất mà Tống Hoài Thừa phải chịu mỗi khi con gái đi học xa nhà.



Tối hôm đó, Cố Phán đột nhiên mang theo mấy món quà của các vị trưởng bối tặng về nhà, làm cho ông Tống không thể giữ nổi được bình tĩnh nữa.



Tống Hoài Thừa hận đến cắn răn nghiến lợi. Tên nhóc Trần Thiệu Thần kia, tuổi còn trẻ mà sao phúc hắc đến vậy, lừa con gái cưng ông qua đó dể dàng thế chứ? Chưa được sự đồng ý của bọn họ đã dẫn con bé đi gặp người lớn trong nhà hết rồi. Ông rất rất rất không vui!



Tâm tình của ông bây giờ còn có thể như thế nào nữa? Thật muốn lôi tên nhóc Trần Thiệu Thần đó ra đánh cho một trận.



Mới chớp mắt, đã đến ngày Cố Phán trở về thành phố B rồi.



Trước khi chia tay, trong lòng Tống Hoài Thừa tràn đầy cảm khái.



Cố Niệm ân cần dặn dò: “Có một câu, không biết con đã từng nghe nói chưa. ‘Bất niệm vu tình. Bất khốn vu tâm. Bất uý tương lai. Như thử, an hảo’(*). Tình cảm thuận lợi là chuyện tốt, nhưng nếu như gặp phải trắc trở cũng chưa phải là chuyện xấu.” Cố Niệm vén tóc lên vành tai cô. “Con vẫn còn nhỏ... Tóm lại, mặc kệ tương lai thế nào, mẹ và ba con đều đứng ở phía sau ủng hộ con.”



(*) Bất niệm vu tình. Bất khốn vu tâm. Bất uý tương lai. Như thử, an hảo: Ý nói đừng để nhớ thương chôn vùi tình yêu, đừng để khó khăn ngăn cản quyết tâm, đừng sợ hãi tương lai. Có như vậy, mới được bình an, yên ổn. Hoặc có thể hiểu là đừng để bị quấy rầy bởi các yếu tố bên ngoài, hãy là chính bản thân mình, có như vậy mới bình yên hạnh phúc.



Cố Phán nặng nề gật đầu, giang hai cánh tay ôm lấy bà. Cô muốn nói, cô rất cảm ơn ba mẹ, vì đã kiên nhẫn và bao dung cho những dại khờ của cô. Cám ơn ba mẹ, vì đã toàn tâm toàn ý yêu thương che chở cho cô suốt bao năm qua.



“Được rồi, đi làm thủ tục thôi.” Cố Niệm vỗ vỗ phía sau lưng cô.



Tống Hoài Thừa thở dài, đưa túi xách cho cô. “Tự chăm sóc mình thật tốt đấy.” Nhìn con gái cưng, có lúc ông thật không dám nghĩ đến, một cô bé con vẫn còn cười đùa trong vòng tay ông mới chớp mắt mà đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.



Cố Phán huơ tay. “Ba mẹ, hẹn gặp lại!” Vẫy vẫy tay, cô từng bước chậm rãi đến nơi soát vé, đi vào trong.



Tống Hoài Thừa và Cố Niệm vẫn còn đứng ở đó rất lâu, vẫn chăm chú nhìn vào bên trong cánh cửa, trong  đáy mắt đều là nỗi nhớ nhung.



Máy bay an toàn đáp xuống sân bay thành phố B, Cố Phán kéo vali đi ra ngoài, khi về đến trường đã là giữa trưa.



Ngày hôm qua Diệp Tử Nhuy đã tới rồi, nhưng bây giờ không thấy cô ấy ở trong phòng kí túc xá, giường của cô được một tấm grap to phủ lên.   »diễn♡đàn♡lê♡quý♡đôn«   Cố Phán sắp xếp đơn giản lại một chút, khi xong xuôi thì ánh mắt chợt lướt thấy một hộp thuốc trên bàn của Diệp Tử Nhuy, bước chân cô hơi khựng lại, sau đó chậm rãi đi tới.



Cầm hộp thuốc lên, tay run run, cô nheo mắt lại đọc từng hàng chữ trên hộp thuốc. Đó là thuốc trị ung thư dạ dày, hộp thuốc hoàn toàn trống không.



Đầu óc cô dần thả lỏng.



Đột nhiên vang lên âm thanh gõ cửa từ bên ngoài, Cố Phán vội vàng lấy lại tinh thần đi mở cửa. Trần Thiệu Thần đang đứng bên ngoài, anh mặc áo khoác màu đen, tinh thần sảng khoái, trong tay xách theo hộp cơm.



“Dự đoán thời gian em về đến đây chắc là sẽ qua giờ cơm. Đây! Mới vừa làm xong đó.”



Sườn xào chua ngọt, bông cải xanh xào. Cô vừa định nhón một miếng sườn lên nếm thử, đã bị anh khẽ vào tay. “Đi rửa tay.”


Đối với cô, việc bị nhốt trong phòng vẽ tranh này cũng khó chịu không khác gì bị phản bội, tổn thương cả.



Cô hít sâu một hơi, giơ hai tay lên, trên tay còn dính khá nhiều màu vẽ vẫn chưa rửa sạch, bây giờ đã khô lại dính chặt trên da, mùi thuốc vẽ từng chút từng chút truyền vào trong mũi, trong lòng cô hoang mang tột độ.



Máy điều hoà trong phòng vẽ này từ học kì trước đã bị hỏng, vẫn chưa có ai sửa. Nhiệt độ ban đêm vào đầu tháng 3 ở thành phố B chỉ có vài độ, mấy ngày nay lại đúng dịp rét tháng 3, phòng vẽ tranh trống trãi vắng lặng đến đáng sợ.



Nhưng dù có lạnh đến đâu, cũng không thể lạnh bằng trong lòng cô.



Cố Phán nằm úp sấp trên mặt bàn, đầu tựa vào cánh tay. Cô biết không thể ngủ với tư thế này được, nếu không thì sáng mai thức dậy sẽ bị bệnh, nhưng liên tiếp mấy ngày nay dồn sức vẽ tranh mệt nhọc, rốt cuộc cô vẫn không chịu nổi.



Dần dần cô nhắm hai mắt lại, thiếp đi.



Gió thổi xuyên qua cửa sổ, cái lạnh chầm chậm bao trùm cả căn phòng. Phòng vẽ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.



Cố Phán nhát gan, bởi vì không thể nói chuyện nên người trong nhà vẫn luôn không dám để cô ở một mình. Sợ cô có lúc xảy ra chuyện gì nhưng lại không kịp thời nói cho mọi người biết, nên trong nhà có cài đặt một cái chuông báo đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể báo động được.



Sáng ngày hôm sau, Đường Thanh là người thức dậy dầu tiên. Lúc này cô ấy mới phát hiện ra Cố Phán vẫn chưa về phòng, cô ấy vội vàng đánh thức Diệp Tử Nhuy dậy. “Tử Nhuy, tối hôm qua Cố Phán có về phòng chưa?”



Diệp Tử Nhuy dụi dụi mắt, nhìn về phía giường của Cố Phán, hơi sững sờ, cô bật dậy cầm lấy điện thoại xem, không có tin nhắn nào cả. Gọi điện thoại cho Cố Phán, thì thông báo tắt máy. Cô trầm giọng nói: “Cậu có số điện thoại của Trần sư huynh không, gọi điện thoại cho anh ấy xem sao?”



Đường Thanh sợ hết hồn, vội vàng tìm số điện thoại của Trần Thiệu Thần. Diệp Tử Nhuy bò xuống giường, cầm lấy dãy số, nhanh chóng bấm. Cũng may là Trần Thiệu Thần vẫn còn mở máy.



Vừa mới hơn sáu giờ sáng, ánh mặt trời vừa hé lộ.



“Alô?” Giọng nói Trần Thiệu Thần khàn khàn mơ ngủ.



“Trần sư huynh, em là bạn cùng phòng của Cố Phán, tối hôm qua Cố Phán vẫn chưa trở về kí túc xá, cậu ấy có đang ở cùng với anh không?”



Một giây yên lặng ngắn ngủi.



“Em có gọi điện thoại cho cô ấy chưa?” Giọng nói Trần Thiệu Thần đầy căng thẳng, người đã nhảy từ trên giường xuống, anh nhanh chóng mặc quần áo vào.



“Có gọi rồi, nhưng tắt máy.”



Trần Thiệu Thần vẫn đang cố gắng giữ bình tĩnh. “Tối hôm qua cô ấy có nhắn tin với anh, nói là đến phòng tranh vẽ tranh.” Cho dù có trễ đến đâu cũng sẽ trở về kí túc xá. Điều này bọn họ đều đã thống nhất với nhau từ trước.



“Bây giờ anh qua đó ngay.” Trần Thiệu Thần nói, sắc mặt dần âm trầm.



“Dạ được.” Diệp Tử Nhuy tắt máy. “Chúng ta đến phòng vẽ xem thử.”



Sắc mặt Đường Thanh lo lắng. “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”



Diệp Tử Nhuy cau chặt mày, đã kéo lấy áo khoác. “Cậu đừng đoán mò, ở trường học thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Chúng ta đến phòng vẽ trước đã, có lẽ cậu ấy đang cố vẽ cho kịp tiến độ thôi, Trần sư huynh cũng sẽ qua đó.”