Cố Phán Rực Rỡ

Chương 37 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Lúc này trên sân trường mới sáng sớm vẫn còn vắng lặng an bình, sương sớm giăng khắp, cảnh vật xa xa hoàn toàn mơ hồ không nhìn rõ. Trên đường có một vài sinh viên đến sớm.



Trần Thiệu Thần vội vàng chạy tới phòng vẽ tranh của khoa Mỹ thuật, dọc theo đường đi, tim của anh như bị treo ngược lên cành cây.



Rời khỏi kí túc xá, Diệp Tử Nhuy và Đường Thanh cũng hấp tấp chạy tới, hai người vừa chạy vừa thở hồng hộc. “Trần sư huynh, em vừa mới hỏi mấy người bạn cùng lớp, tối hôm qua đúng là Cố Phán còn ở lại phòng vẽ tranh đến hơn 12h đêm.”



Trần Thiệu Thần gật đầu tỏ ý đã biết, ngũ quan kiên nghị, không nói thêm gì.



Ba người cùng bước lên từng bậc thang, đi tới trước cửa phòng vẽ.



“Cửa khoá rồi.” Đường Thanh nói. “Có thể cậu ấy không có ở bên trong.”



Diệp Tử Nhuy dùng sức đập đập cửa.



Cố Phán ngủ mê man, mí mắt nặng trĩu, hơi hé ra một khe hở nhỏ, mơ mơ máng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Cô muốn ngồi dậy, nhưng không còn chút hơi sức nào.



Cô biết có thể là có người tới đây.



Khoé miệng cô cong lên một chút ý cười, là nụ cười yên tâm.



“Có lẽ cậu ấy không có ở trong đó.” Đường Thanh khẩn trương nói.



“Là ai giữ chìa khoá phòng vẽ tranh?” Trần Thiệu Thần hỏi.



“Bình thường đều do lớp trưởng giữ, nhưng mấy ngày nay chúng em phải vẽ cho kịp thời gian nên có nhiều người mượn, bây giờ cũng không biết là ai giữ nữa.”



Lúc này giáo viên còn chưa đến trường, căn bản là không thể mượn chìa khoá dự phòng được.



Đường Thanh đập cửa. “Cố Phán, cậu có ở trong đó không? Cố Phán?”
Cô giơ tay lên huơ huơ: “Anh sẽ đi sao?”



Tay anh run lên, vài giọt cháo trắng rơi xuống.



Cố Phán vừa nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy rất khó chịu, trong lòng đau xót như đang có ai đó đang càu cấu, chỉ vì cô không muốn chia ly. Cô khẽ ngước cằm lên, nhìn anh không chớp mắt. Bởi vì bị sốt nên tinh thần cô hơi sa sút, khiến cho người ta có cảm giác cô quá đỗi yếu đuối.



Trong giây phút đó, trong đầu Trần Thiệu Thần có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ, nhưng anh lại phát hiện mình không thể thốt nên lời. Anh vẫn chưa nghĩ đến việc nếu như Cố Phán biết được chuyện này thì sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thương. Sau một hồi lâu, muỗng cháo đã nguội, không còn hơi nóng bốc lên nữa.



Anh mím môi. “Đã để em lo lắng rồi.” Đặt chén cháo đã nguội sang một bên, anh nắm lấy tay cô. “Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.” Anh gằn từng chữ, giọng nói kiên định.



Bây giờ đầu óc Cố Phán hoàn toàn trống rỗng. Trong lòng cô rối rắm lạ thường, cô không ngừng tự nói với chính mình rằng, cô không thể ích kỷ giữ chặt anh ở đây mãi như vậy được.”



Trần Thiệu Thần nhìn thấy ánh mắt trống rỗng vô hồn của cô, thở một hơi dài. “Là anh phải lòng em trước, sao có thể bỏ em ở lại đây một mình được chứ?” Anh trầm giọng hơn. “Trừ khi tiểu bánh mì không cần anh nữa.” 



Cố Phán rũ đôi hàng mi, không tiếp tục nhìn anh nữa, huơ tay nói: “Anh Thiệu Thần, tối hôm qua ở trong phòng vẽ tranh chỉ có một mình em, em rất sợ. Điện thoại thì hết pin, em muốn gửi tin nhắn cho anh cũng không được. Sau đó em lại nằm trên bàn ngủ thiếp đi, em đã mơ thấy một giấc mơ, mùa đông tuyết rơi năm đó, chúng ta cùng ra khỏi cổng trường, anh nhìn động tác thủ ngữ của em và bảo: ‘Anh có thể hiểu được em đang nói gì’. Anh không biết lúc đó em cảm động đến thế nào đâu. Có lẽ, kể từ lúc đó, em đã thích anh rồi.” Nét mặt cô vừa nghiêm túc vừa chuyên chú. “Nhưng mà, anh ưu tú như vậy, còn em thì quá phiền toái.”



Thì ra, cô vẫn luôn lo lắng.



Trần Thiệu Thần nhìn cô huơ tay ra dấu, hai mắt ửng đỏ, anh trừng mắt giả vờ tức giận. “Nếu như phiền toái thì em chính là một phiền toái ngọt ngào.” Anh dừng lại đôi chút. “Huống chi anh rất thích cục phiền toái bé bự này.” Nhịp thở anh đều đặn trầm ổn, dùng giọng nói dịu dàng nhất để bày tỏ tấm lòng mình.



Cố Phán hít mũi, cắn cắn khoé môi, giơ tay lên huơ tay nói: “Cám ơn anh.”



Trần Thiệu Thần cười, anh rời khỏi ghế, ngồi lên mép giường đến gần cô hơn, nắm lấy tay cô đặt trước lồng ngực mình, kề sát bên tai cô, trầm giọng nói: “Anh cũng không nỡ đi.” Câu nói ngắn gọn nhưng ý vị sâu xa.



Ngay vào lúc này, điện thoại di động của anh reo chuông, phá vỡ giây phút ngọt ngào của hai người, anh vẫn ngồi y chỗ cũ, thật lâu cũng không muốn nhúc nhích,.



Cố Phán đẩy đẩy anh, Trần Thiệu Thần đành đứng dậy đi lấy điện thoại, khi thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình thì liền cau mày lại.



Hết chương 37.