Cố Phán Rực Rỡ
Chương 40 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Editor: Thiên Y
Beta: Mèo ™
"Trần — Thiệu — Thần — em — yêu — anh —"
Im lặng không một âm thanh, có lẽ chính là như vậy.
Trần Thiệu Thần cực kì rung động, chỉ thấy cổ họng của anh chuyển động lên xuống, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh như cũ.
Cố Phán nhìn anh, oán thầm định lực của người này đúng là tốt thật.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng của Trần Thiệu Thần tựa như thủy triều dậy sóng.
Đáng tiếc là không có âm thanh nào, nhưng anh chính là thích cô như vậy. "Ừh! Anh biết." Trần Thiệu Thần đáp lại, lúc này rốt cuộc vẻ mặt của anh cũng có chút thay đổi.
Cố Phán cong cong khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng, cô huơ tay nói: " Trần Thiệu Thần! Anh xấu hổ rồi."
Trần Thiệu Thần thâm thúy nhìn cô, cười nói: "Lần đầu tiên có một cô gái quang minh chính đại tỏ tình với anh như vậy, đương nhiên là phải khẩn trương rồi. Sau này em bày tỏ nhiều lần thì anh sẽ quen thôi."
Với anh, đây là lời nói êm tai nhất trên đời.
Ở đằng xa, Diệp Tử Nhuy và một người đàn ông đi tới, thu hút ánh mắt của hai người.
Cố Phán nghiêng đầu nhìn, rốt cuộc Trần Thiệu Thần thở ra một hơi nói: "Đó là ông chủ Chu?”
Cố Phán gật gật đầu, huơ tay nói: “Không ngờ anh ta cũng tới đây.” Hình như anh ấy rất chú ý đến Diệp Tử Nhuy.
Diệp Tử Nhuy và Chu Nhuận Chi đi tới bên bờ hồ, cả đoạn đường đều im lặng. Anh ta đứng ở bên cạnh cô, còn cô lại nhìn bóng dáng của anh.
"Sức khoẻ của mẹ em thế nào?" Chu Nhuận Chi lên tiếng hỏi thăm.
Cuối cùng, Diệp Tử Nhuy cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Người đàn ông trước mắt này hơn ba mươi tuổi, đang là giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời. Anh ta cao lớn trầm ổn, mỗi lời nói, cử chỉ luôn đúng mực làm cho người khác có cảm giác rất an tâm. Cô im lặng một lúc, mở to mắt nhìn cây liễu bên hồ. Chồi non mới nảy mầm, cành liễu lay động theo gió.
"Tinh thần tốt lên nhiều rồi." Cô trả lời, dừng một chút mới nói tiếp: "Ông chủ Chu. Cám ơn anh!"
Chu Nhuận Chi nhìn cô ấy, ánh mắt có chút phức tạp: "Nếu cần gì thì cứ tới tìm tôi."
Gió nhẹ thổi qua mặt hồ, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn.
Khoé mắt của Diệp Tử Nhuy giật giật, lưỡi đắng như ăn khổ qua, khổ sở nuốt xuống: "Ông chủ Chu! Bây giờ tôi vẫn chưa có khả năng trả lại số tiền đã mượn của anh."
Cố Phán ngửi thấy mùi rượu trên người anh, nghiêng đầu hỏi: "Anh uống rượu àh?"
Trần Thiệu Thần cười, "Có uống một chút."
Bình thường anh không uống rượu, hôm nay nhất định là có chuyện gì rồi. Cô ra dấu nói: "Về sau đừng uống nữa."
Trần Thiệu Thần nắm tay cô: "Biết rồi, lần sau sẽ không uống. Đi đến chỗ anh nghỉ một đêm nhé."
Anh nói như vậy, Cố Phán hơi sững sờ, bất giác nghĩ đến một câu, say rượu mất lý trí.
Trần Thiệu Thần nhìn cô, nói sâu xa: "Bạn học Cố àh! Em lại muốn tiến xa hơn nữa sao? Anh vẫn chưa chuẩn bị sinh Huy sớm như vậy đâu."
Sinh Huy?
Cố Phán buồn bực, lời này là có ý gì?
Mười ngón tay đan vào nhau suốt cả đoạn đường, cô đều đang suy nghĩ về những lời này.
Cuối cùng đã tới nhà trọ, mở cửa ra. Rốt cuộc thì Cố Phán cũng hiểu rõ.
Sinh Huy ——
Cố Phán sinh Huy.
Tên của đứa bé là "Huy"?
Trần Thiệu Thần chống một tay lên trên tường, vây cô ở trong ngực của mình: "Cả đoạn đường em đều không thèm nhìn anh?" Lên án! Bất mãn!
Mặt của tiểu bánh mì đỏ ửng, giơ tay lên ra dấu nói: "Em cảm thấy tên hơi bình thường ——"
Trần Huy, tên hay không?
Trái tim của Trần Thiệu Thần mềm nhũn, lại gần cô, nói: "Tiểu Huy - Ánh sáng rực rỡ, rất đáng yêu." Hơn nữa còn do em sinh.
Cố Phán nhìn bạn học nào đó đang duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng, liền nói như dội một chậu nước lạnh: "Anh nghĩ quá sớm rồi! Em còn chưa đến tuổi kết hôn đâu!"
Chí ít thì Tiểu Huy cũng phải chờ mấy năm nữa lận đấy?
Hết chương 40