Cố Phán Rực Rỡ

Chương 41 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Thiên Y



Beta: Mèo ™



Thời tiết tháng sáu rất đẹp, nhưng những ai ở độ tuổi còn ngồi trên ghế nhà trường lại không khỏi nhiều hơn một phần thương cảm, có lẽ tình cảm này đến từ sự ly biệt.



Qua hai tháng nữa, bọn họ đã không còn là sinh viên năm nhất đại học nữa rồi.



Cuối cùng, tháng sáu cũng trôi qua, rất nhiều sinh viên đã kéo theo vali lên đường về nhà.



Phải đến ngày mùng 8 tháng 7, Cố Phán mới có thể về nhà. Cô muốn dành một khoảng thời gian đến làm thêm ở phòng tranh của Chu Nhuận Chi. Mà mùa hè này, Trần Thiệu Thần cũng sẽ không về thành phố C, học kỳ sau anh sẽ sang năm cuối rồi, cho nên mùa hè này anh phải đi thực tập.



Có Phán biết anh sẽ ở lại thành phố B, thực tập ở công ty của cậu anh.



Nhưng mà cô phải trở về, ba Tống sẽ không đồng ý cho cô ở lại đây, có rất luyến tiếc vì lại phải xa anh nữa.



Gần đây phòng tranh vừa nhận một hợp đồng vẽ tranh trang trí tường, Chu Nhuận Chi đã giao lại cho Diệp Tử Nhuy và Cố Phán.



"Đây là địa chỉ công ty đó, ông chủ là bạn của tôi, giá cả cũng được." Anh nhìn lướt qua Diệp Tử Nhuy.



"Ông chủ Chu, cám ơn anh."



"Dự tính phải hơn một tuần mới có thể làm xong. Trong khoảng thời gian này, hai người có thể không đến phòng tranh cũng được." Anh ta nói.



Cố Phán đứng ở một bên, bình tĩnh quan sát anh ta. Người đàn ông này thật là yêu nghiệt. Trong lòng cô có chút lo lắng, trái tim lặng như nước của Tử Nhuy có động lòng không đây?



Diệp Tử Nhuy bình tĩnh trò chuyện với anh ta, không có cảm xúc gì đặc biệt.



Ngày hôm sau, hai người liền đến công ty kia, bọn họ liền được đưa thẳng đến chỗ bức tường cần vẽ.



Tống Khinh Dương và trợ ký đi ra từ thang máy chuyên dụng thì ánh mắt không khỏi nhìn về phía Cố Phán.



Cố Phán đứng đó, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.



Tống Khinh Dương vẫn không dừng chân mà đi thẳng đến phòng họp.



Diệp Tử Nhuy lên tiếng: "Người vừa này là ông chủ ở đây sao?"



Cố Phán nhíu mày, thế giới này đúng là nhỏ thật.



Sau hơn một giờ, trợ lý mới tới đây: "Đã để hai cô đợi lâu rồi. Nhờ hai cô thiết kế lại mặt tường này của công ty chúng tôi."



Diệp Tử Nhuy đánh giá bốn phía xung quanh một chút: "Tôi muốn hỏi một chút, các anh muốn thiết kế theo phong cách nào?"



"Đơn giản nhưng khí thế, tạo động lực hăng hái hướng về phía trước."




Sáng hôm sau, ánh nắng sáng sớm xuyên qua màn che chiếu vào phòng, cô uể oải tỉnh dậy, nhưng mà không chịu mở mắt ra.



Trong phòng truyền tới một âm thanh, trầm thấp khàn khàn: "Đã tỉnh rồi àh?"



Cô từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy anh ngồi trên một cái ghế gỗ cạnh bàn tròn, trước mặt có để hai ly nước, trong tay anh đang cầm sách, xung quanh như toả sáng. Anh như vậy khiến cô không thể dời mắt được.



Trần Thiệu Thần để sách xuống đi tới bên giường, vuốt lại mái tóc dài của cô, nói: "Mới sáu giờ, có muốn ngủ thêm một lát nữa không, tí nữa anh gọi em dậy."



Cố Phán lắc đầu, bò dậy tựa vào đầu giường, Trần Thiệu Thần cũng tựa vào: "Vậy thì dậy thôi nào, lát nữa tiễn em lên xe."



Cố Phán dựa đầu vào trên người của anh, cánh mũi cứ hít lấy mùi hương dễ chịu từ anh.



Trần Thiệu Thần bật cười, hỏi: "Sao thế?"



Cố Phán ngồi thẳng người, từ từ ra dấu nói: "Trong giấc mơ tối qua của em, anh muốn đến một nơi rất xa, em luôn luôn ở phía sau anh nhưng anh cũng không có phát hiện ra."



Trần Thiệu Thần nhíu mày: "Giấc mơ đều ngược lại với hiện thực."



Cố Phán ngẩn ngơ, cho dù là nằm mơ nhưng sự sợ hãi ấy quá mức chân thật.



Trần Thiệu Thần thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt, có lẽ là bị giấc mơ hù sợ, liền cầm lấy quần áo của cô đưa tới để cho cô thay.



Cố Phán ngây ngốc, Trần Thiệu Thần vuốt tóc cô, hỏi: "Muốn anh thay đồ giúp em không?"



Cô lập tức tỉnh táo lại, hai tay đẩy anh đi ra ngoài.



Trần Thiệu Thần đi đến phòng bếp chuẩn bị trứng ốp và sữa nóng. Cố Phán rửa mặt xong, bàn ăn đã bày sẵn bữa ăn sáng. Bắt đầu một ngày tươi đẹp với một bữa ăn sáng. Sau khi ăn xong, Trần Thiệu Thần đưa cô tới trường tập trung.



Ánh mắt củaTrần Thiệu Thần khi thấy cậu bạn lớp trưởng thì chợt tối sầm lại, Diệp Tử Nhuy thấy rõ vẻ mặt không vui của anh.



Trần Thiệu thần đặt túi xách của cô lên xe: "Các em nhớ chú ý an toàn."



"Trần sư huynh, cám ơn anh quan tâm."



Trần Thiệu thần cười cười: "Buổi chiều, khi nào đến anh sẽ gọi điện thoại cho em."



Một bạn nam sinh trong nhóm kinh ngạc, hỏi: "Sư huynh! Anh cũng muốn đi vẽ phong cảnh sao?"



Trần Thiệu Thần nhìn cậu ta một cái, thản hiên nói: "Không, chăm sóc người thân."



Cố Phán: “...”



Hết chương 41