Cố Phán Rực Rỡ
Chương 47 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Editor: Mèo ™
Anh trở về, sau 3 năm, anh đã trở về rồi.
Nhưng...
Cố Phán kinh ngạc đứng im bất động, trong lòng ngàn chuyển vạn biến. Khoé miệng cô từ từ hiện lên một đường cong thoả mãn, đã biết bao ngày đêm dài dằn dặt, cô đều không dám nhớ đến anh. Mà bây giờ anh đang ôm chặt lấy cô, nhớ nhung trào lên tựa thuỷ triều.
Khoảnh khắc kia, tốt đẹp mà đầy ý nghĩa.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cuối cùng hai người cũng bình tĩnh lại từ trong cảm xúc vui buồn xen lẫn.
“Thiệu Thần...” Có một giọng nam do dự gọi tên anh.
Cố Phán nhanh chóng rời khỏi lồng ngực anh, vén tóc đứng sang một bên.
“Mình cứ nghĩ là mình hoa mắt, ai dè đúng là cậu thật.” Ánh mắt người nọ vẫn nhìn Cố Phán chằm chằm.
Vẻ mặt Trần Thiệu Thần bình thản, cũng không định giới thiệu bọn họ với nhau, anh nhìn đồng hồ. “Mười giờ rưỡi anh đến đón em.” Giọng nói không có vẻ gì là thương lượng. Anh vén lại vài sợi tóc loà xoà trước mặt cô, ánh mắt nóng bỏng. “Em vào trong đi.”
Cố Phán bước từng bước nặng nề vào phòng. ĎïȅñÐān ˱҉ «Łë.quý.ðôn “
Trần Thiệu Thần đứng tại chỗ trông theo bóng lưng cô, mãi cho đến khi cô khuất hẵn bên trong.
“Đừng nói cô ấy là Cố Phán nhé?” Người kia kinh ngạc truy hỏi.
Trần Thiệu Thần yên lặng hồi lâu. “Đúng vậy, cô ấy là Cố Phán.”
Người nọ kinh ngạc đầy mặt.
Anh ta và Trần Thiệu Thần vừa là bạn cùng lớp nghiên cứu sinh, vừa là bạn cùng phòng. Lần đầu tiên nghe đến tên Cố Phán, là trong một lần gặp gỡ bạn bè du học sinh. Trần Thiệu Thần học tập cực kì nghiêm túc, nhưng anh cũng khiêm tốn vô cùng, mọi người ai nấy cũng đều có ấn tượng rất tốt về anh.
Chung quanh đương nhiên sẽ có vài nữ sinh rung động trước Trần Thiệu Thần, nhưng mà, anh luôn từ chối người khác một cách âm thầm mà quyết tuyệt.
Một ngày nọ, mọi người đang chơi trò ‘Đại mạo hiểm’, Trần Thiệu Thần thua, anh chọn nói thật lòng.
“Tôi dùng cơm ở nhà hàng đằng kia, biết hôm nay các em mở tiệc chia tay ở đây nên đến. Cô ấy uống rượu à?” Chu Nhuận Chi ôn hoà hỏi.
Đường Thanh trả lời. “Uống say rồi.”
Chu Nhuận Chi nhíu nhíu mày. “Tôi đưa các em về.”
Cố Phán kéo kéo Đường Thanh, trong nháy mắt Đường Thanh liền hiểu ý của cô. “Ông chủ Chu, chúng em vẫn chưa về đâu, làm phiền ông chăm sóc Tử Nhuy giúp nhé.” Hai người đỡ Tử Nhuy đẩy vào trong ngực Chu Nhuận Chi.
Chu Nhuận Chi đón lấy Diệp Tử Nhuy, đỡ lên xe, lái xe rời đi.
Đường Thanh nói: “Cố Phán, cậu thật xấu xa.”
Cố Phán cười cười, viết lên điện thoại một hàng chữ. “Đây mới chính xác là điều mà Tử Nhuy muốn.”
Kết thúc một đêm tiệc tùng hoành tráng, vốn đã nói trước là ba người cùng nhau trở về kí túc xá, nhưng kết quả chỉ còn hai người Cố Phán và Đường Thanh cùng nhau đi về.
Trần Thiệu Thần đến tìm cô trước 5 phút, nhưng kết quả cô đã nhanh hơn một bước, đi từ trước rồi. Trong phòng còn lại mười mấy người, tất cả mọi người đều dõi theo anh, yên lặng trầm mặc.
“Trần sư huynh, không phải anh và Cố Phán đã chia tay rồi sao?”
“Hai người trở về với nhau rồi à?”
Trần Thiệu Thần muốn nhanh chóng đuổi theo Cố Phán, nhưng vẫn lịch sự đáp lời những người trong phòng. “Chia tay là phải cả hai bên đều đồng ý mới gọi là chia tay, tôi chưa từng đồng ý chuyện đó. Cũng không có cái gì gọi là trở lại bên nhau hết.”
Có người trêu ghẹo, nói: “Cố Phán mới là sinh viên tốt nghiệp ưu tú nhất của lớp chúng ta! Tình yêu, sự nghiệp đều đạt được thành tựu rực rỡ.”
Sau đó, mọi người đều giải tán, ai về nhà người đó.
Hết chương 47
**********
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau các nàng có muốn có cảnh hôn không? Muốn có cảnh H không... Cho các nàng chọn đấy. Nhưng mà, tiểu bánh mì của chúng ta vẫn đang trốn tránh a~ = =’