Cố Phán Rực Rỡ

Chương 48 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Buổi đêm của ngày tốt nghiệp vẫn luôn làm cho người ta khó mà yên giấc. Trần Thiệu Thần chạy xe đến đại học T, anh ở trong xe ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi rồi mới xuống xe.



Sau ba năm, dường như ngôi trường này cũng không có gì thay đổi cả.



Anh đi tới dưới toà nhà kí túc xá nữ, hơi ngước mặt lên nhìn vị trí phòng của Cố Phán, cửa sổ có ánh đèn hắt ra. Anh đứng trong góc tối mà ánh đèn dưới sảnh lầu không rọi tới.



Trên đường, thỉnh thoảng có vài đôi nam sinh đưa nữ sinh về. Bình yên mà tốt đẹp.



Bất giác Trần Thiệu Thần nhớ đến trước kia, hình ảnh lúc anh đưa cô về dần hiện lên trong đầu. Mới đầu cô còn ngại ngùng từ chối, mấy lần sau dần dần cô cũng thành quen.



Mấy năm này, có lúc anh nghĩ, có phải ban đầu anh theo đuổi cô quá dể dàng, cho nên mới cần có sự thử thách chia ly này để tình cảm hai người càng bền chặt hơn hay không?



Cố Phán ngồi trên băng ghế ngẩn ngơ, suy nghĩ vu vơ, ánh mắt sâu kín. Đường Thanh nói gì đó với cô, cô cũng không trả lời lại.



Đường Thanh quơ quơ tay trước mặt cô. “Sao vậy? Sao vừa về đã ngẩn người ra rồi?”



Cố Phán mới giật mình bừng tỉnh, viết lên điện thoại: “Cậu thu xếp đồ đạc hết rồi chưa?”



Đường Thanh buồn buồn, nói: “Những thứ có thể gửi cũng đã gửi về nhà trước rồi, ngày mai không còn gì để mang về nữa cả.” Ban đầu lúc tới đại học T, cô chỉ mang theo một cái vali và một cái ba lô, sau bốn năm học ở đây, những thứ mang về cũng y như vậy, chỉ là có rất nhiều thứ đã cất giữ lại trong lòng.



Cố Phán chống cằm, chia tay lần này không biết đến khi nào mới gặp lại.



Đường Thanh sợ bầu không khí quá mức buồn bã, vội vàng bông đùa để chuyển hướng câu chuyện. “Mình không biết đâu, mặc kệ là cậu ở đâu, có xa cách đến mức nào đi nữa, thì lúc mình kết hôn cậu nhất định phải có mặt đấy.”



Cố Phán im lặng viết lên điện thoại. “Cho dù là ở trời Nam biển Bắc, mình nhất định sẽ đến.”



“Hứa rồi đấy nhé!” Đường Thanh nhìn cô. “Cố Phán, Trần sư huynh cũng sắp tốt nghiệp rồi.”



Ánh mắt Cố Phán trong veo khẽ chớp, không có quá nhiều cảm xúc, cô chỉ cười cười không đáp.



“Ba năm, chúng ta đều đã trưởng thành rồi, không còn là những cô bé ngây thơ ngốc nghếch như thưở ban đầu nữa. Đừng để bản thân mình phải hối hận. Mình cũng vậy, rất nhiều người đều cho rằng tốt nghiệp khoa Mỹ thuật trường đại học T, cũng chỉ làm được giáo viên học sinh trung học là cùng, thế nên có học đại học T hay không thì có gì khác nhau đâu. Mình chỉ biết tương lai mình sẽ không hối hận là được rồi.” Cô ấy dừng một lát, rồi chuyển hướng câu chuyện. “Trên đời này sẽ không còn Trần Thiệu Thần thứ hai nào xuất hiện nữa đâu.”



Trên đời này sẽ không còn Trần Thiệu Thần thứ hai nào xuất hiện nữa đâu.



Cả đời này, cô cũng sẽ không yêu thương thêm một ai khác nữa.



Trong tim cô chỉ đầy ấp hình ảnh của một nam sinh tên là Trần Thiệu Thần đó.



Điện thoại có tin nhắn, cô lấy ra đọc, trong phút chốc đáy mắt liền rơm rớm nước mắt.



“Anh đang ở dưới lầu.” Chỉ vỏn vẹn năm chữ đơn giản đó thôi, đã lập tức đập tan bức tường kiên cường mà cô cố dựng lên hôm nay, cảm xúc vỡ oà như nước lũ tràn bờ đê.
Mặt Cố Phán đỏ như tôm luộc, vừa nghe thấy lời oán giận của anh liền mở mắt ra.  d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n



“Cho em một cơ hội để luyện tập thêm đấy.” Cô mặc T-shirt phối cùng quần jean ngắn, Trần Thiệu Thần đưa tay đến phần eo của Cố Phán, trực tiếp chạm vào làn da mịn màng của cô.



Anh nhìn cô đầy ý vị sâu xa, hình như là đang rộng lòng cho người nào đó cơ hội lấy công chuộc tội.



Cố Phán cắn răng nhào tới, như lời anh vừa nói, đúng là đã quá lâu không tiếp xúc thân mật như thế này rồi. Hàm răng cô va vào môi anh khiến anh rên lên một tiếng, cuối cùng vẫn là anh đổi khách thành chủ. “Mở miệng nào...”



Nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt mà bọn họ đã lâu chưa nếm qua bắt đầu lan toả như sóng ngầm lửa cuống.



Hơi thở của anh càng lúc càng gấp, cả hai vốn mặc đồ không nhiều, dù có lạnh nhạt thế nào đi nữa cũng khó mà kềm chế được cám dỗ trước mắt này.



Cuối cùng vẫn là ngừng lại.!!!



Trần Thiệu Thần sửa sang  lại quần áo giúp cô, hai người dần tỉnh táo lại.



Anh hỏi: “Mấy năm nay em sống tốt không?”



Cố Phán trầm mặc một hồi, sau đó huơ tay hỏi lại: “Còn anh thì sao?”



Trần Thiệu Thần si ngốc nhìn cô. “Không tốt...” Làm sao có thể tốt được chứ? Năm đó ra đi, trong lòng mang theo nỗi khổ, tâm không cam tình không nguyện. “Ngoài học thì cũng chỉ có học, chỉ muốn về sớm chút nào hay chút đó.



Cố Phán nhìn tay anh, khẽ cười, cô nhíu mày: “Sao lại thế? Chẳng phải là có mỹ nữ bên cạnh đó sao?”



Đầu tiên, Trần Thiệu Thần sững sờ, sau đó cười càng lúc càng vui vẻ. “Nhìn thấy gì đó ở đâu à?”



Cố Phán quay mặt đi không thèm trả lời anh.



Trần Thiệu Thần giật giật tay cô. “Là hình Hi Hi post trên weibo đó sao? Cô gái kia là bạn cùng lớp với cô ấy, chỉ là cùng chụp chung một bức ảnh thôi, không có liên lạc gì hết.”



Cố Phán mím môi, cô huơ tay ra dấu: “Thật ra thì em biết rõ đó là giả.” Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như anh và cô gái kia trở thành một đôi, thì cũng rất tốt.



Mặc dù đau lòng, cô cũng vẫn sẽ chúc phúc cho anh. Chỉ là trong lòng cô luôn biết rõ, anh sẽ không như thế.



Trần Thiệu Thần đọc thủ ngữ của cô, nội tâm xao động, nghiêm mặt lại. Giữa bọn họ chưa bao giờ có chút hoài nghi nào. Bọn họ luôn tin tưởng nhau từ tận đáy lòng.



Điện thoại anh reo chuông, Trần Thiệu Thần liếc mắt nhìn. Nhận cuộc gọi, anh cũng không nói gì nhiều, chỉ nói mấy câu: “Vâng, con biết rồi.”



Cúp máy, anh nhìn dáng vẻ cau mày của cô, không nhanh không chậm nói cho cô biết. “Là mẹ anh.”



Hết chương 48