Cố Phán Rực Rỡ

Chương 49 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Ba năm này, cô rất ít khi nghĩ đến người nhà của anh. Mẹ của anh đối với cô rất tốt, cho dù là tình huống lúc đó, anh vì cô nên mới bị thương, vậy mà bác trai bác gái cũng không trách cô dù chỉ một lời.



Cố Phán vẫn luôn cảm thấy áy náy với bọn họ.



Trần Thiệu Thần dịu dàng nhìn cô. “Bà hỏi anh khi nào thì về thành phố C.”



Thì ra là sau khi anh về nước, vẫn chưa về nhà.



Cố Phán chần chờ huơ tay hỏi anh: “Anh định khi nào về đó?”



Trần Thiệu Thần nhìn cô. “Em có đồng ý về cùng anh không?”



Cố Phán vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.



Trần Thiệu Thần thở dài. “Không vội, công việc của anh ở đây cũng chưa sắp xếp ổn thoả, trong thời gian ngắn cũng không rảnh mà trở về. Chờ thêm vậy.”



Lúc này, ngoài cửa có tiếng ai đó tra chìa khoá vào ổ, định mở cửa.



Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Để anh đi xem.”



Cố Phán nghe thế mới sực nhớ ra, cô quên nói với anh một chuyện rồi.



Diệp Tử Nhuy cầm chìa khoá trong tay, đứng ở cửa, nhìn chăm chăm vào người đang đứng trước mặt mình, cô ấy cực kì ngạc nhiên, mắt chữ A mồm chữ O. “Hơ... Trần sư huynh?!”



Trần Thiệu Thần cười với cô coi như chào hỏi. “Đã lâu không gặp.”



Diệp Tử Nhuy khổ não. “Trần sư huynh, em không biết anh ở dây, nếu không...”



“Vậy tức là em không muốn gặp anh rồi?” Trần Thiệu Thần lắc đầu giả vờ buồn buồn nói.



Diệp Tử Nhuy liên tục lắc đầu phủ nhận. “Đâu có! Em còn ngày ngày mong ngóng anh quay về đó chứ!” Cô ấy đi tới, khẽ nói nhỏ bên tai Cố Phán. “Trần sư huynh về mà cậu cũng không nói với mình một tiếng, nếu biết thì mình không về đây làm phiền hai người rồi.”



Diệp Tử Nhuy quyết định ở lại thành phố B phát triển sự nghiệp, Cố Phán liền rủ cô ấy đến ở cùng với mình từ mấy hôm trước.



Bây giờ Diệp Tử Nhuy mới phát hiện mình đã biến thành một cái bóng đèn siêu cấp lớn.



Tội lỗi đầy người, trời ạh~~



Trần Thiệu Thần nhìn đồng hồ, nói: “Anh về nhé.”



Diệp Tử Nhuy ngại ngùng tự trách. “Sư huynh, vậy em không tiễn anh nữa.”



Cố Phán cùng xuống lầu tiễn anh. Xuống dưới lầu, cô huơ tay nói: “Tử Nhuy ở cùng với em.”




Cơ thể Cố Phán mềm nhũn, cả người đều dính sát vào người anh. Trong tiềm thức cô còn nhắc nhở chính mình: Đây là chỗ làm việc, đây là chỗ làm việc, n lần. Cô không khỏi hồi hộp căng thẳng, lỡ như có ai đó đi vào thì...



Ai mà biết được lỡ như...



Tần Kha tự nhiên đẩy cửa bước vào. “Thiệu Thần... Ai chaa...” Cậu ta la lên, lập tức quay ra.



Trần Thiệu Thần và Cố Phán  kết thúc nụ hôn trong hoảng loạn.



Son môi của cô đã sớm bị người nào đó ăn sạch rồi.



Hai người cùng bình ổn lại nhịp thở.



Trần Thiệu Thần khẽ cười, giơ tay xoa xoa đôi môi cô. “Uống nước nhiều vào, môi khô quá.”



Đôi gò má ửng hồng của Cố Phán trong nháy mắt nổi lên ba hàng vạch đen.



Ngoài cửa, Tần Kha gõ gõ cửa. “Mình có thể vào chưa vậy?”



“Vào đi!” Trần Thiệu Thần hắng giọng trả lời.



Tần Kha sải bước đi vào. “Mình bị cận 500 độ lận, nên không thầy gì cả đâu. Đã quen vào thẳng phòng cậu mà không gõ cửa rồi, hôm nay quên mất có chị dâu ở đây, xin lỗi nhé.”



Cố Phán càng cúi đầu thấp hơn.



Mất hết cả mặt mũi rồi, sau này ai mà dám theo anh đến đây nữa chứ.



“Ừm, cậu xem thử phương án hợp tác này xem, có chỗ nào cần chỉnh sửa gì nữa không?” Tần Kha nhìn lướt sang Cố Phán. “Trưa nay ăn cơm chung không?”



Trần Thiệu Thần cầm lấy phương án, lạnh lùng trả lời. “Không rảnh.”



Khoé miệng Tần Kha giật giật. “Ai mời cậu, mình hỏi Cố Phán mà.”



Trần Thiệu Thần giương mắt lên. “Cô ấy nghe mình.”



Cậu cũng ngang ngược quá đó! Tần Kha không còn lời nào để nói, đành uất ức đi ra ngoài làm việc.  d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n



Phòng làm việc lại lâm vào khoảng lặng ngắn ngủi.



Hồi lâu sau, Trần Thiệu Thần lên tiếng, giọng anh khàn khàn. “Phán Phán...” Anh gọi tên cô, hình như từ sau khi quay về, anh rất thích luôn miệng gọi tên cô. Dĩ nhiên, lúc anh gọi tên cô, luôn có cảm giác đây là cái tên hay nhất thế giới này.



Nhịp tim Cố Phán không khỏi đập nhanh thình thịch thình thịch.



“Chúng ta kết hôn đi!”