Cố Phán Rực Rỡ
Chương 50 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Editor: Mèo ™
Phòng làm việc yên lặng không một tiếng động, kim giây trong đồng hồ tích tắc tích tắc nhích từng chút, tựa như một bài thơ không lời đẹp đẽ tuyệt diệu.
Thật lâu sau Cố Phán vẫn chưa kịp phản ứng lại, Trần Thiệu Thần đã đứng trước mặt cô, anh ngồi xổm xuống, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn cô, cô nhìn thấy được hình bóng mình phản chiếu trong mắt anh. “Không phải là xúc động nhất thời, mà là tâm niệm từ rất rất lâu trước kia rồi. Anh biết là em, vẫn luôn là em.”
Cố Phán dùng sức lực rất lớn mới có thể tìm về được năng lực suy nghĩ của mình, cô huơ tay ra hiệu: “Có phải là quá đột ngột rồi không?” Đáy lòng cô dậy lên một hồi lo lắng.
Trần Thiệu Thần vẫn ngước lên, nhìn không chớp mắt, đưa tay cầm lấy tay cô, lên tiếng: “Sao lại đột ngột? Là thuận theo tự nhiên mới đúng.”
Da mặt của người nào đó đúng là càng ngày càng dày.
Vậy, câu trả lời của cô là gì?
Cố Phán có cảm giác lân lân như đang say rượu, bồng bềnh y như đang ngụp lặn trong nước, chênh vênh như đang lơ lững giữa trời, tóm lại là cảm giác lúc này không biết phải diễn tả thế nào mới đúng. Đang lúc giơ tay lên muốn huơ tay ra hiệu thì đột nhiên bụng dưới có một dòng nước ấm trào ra, cô nhíu chặt hàng lông mày, có dự cảm không tốt chút nào.
“Sao vậy?” Trần Thiệu Thần như đã nhận ra gì đó.
Cố Phán lập tức đứng lên, vừa nhanh vừa dứt khoát. Trời mùa hè vốn oi bức, nên Cố Phán ăn mặc có hơi mỏng manh, huống chi hôm nay cô còn mặc một chiếc quần lửng ống rộng màu trắng sữa, thật là thê thảm không dám nhìn.
Bà dì cô sao lại đến vào đúng lúc này cơ chứ.
Trần Thiệu Thần hiểu rõ, anh hơi mất tự nhiên nói: “Nếu như không phải xảy ra tình huống này, anh thật sự cho là em muốn từ chối anh đấy.”
Cố Phán cúi đầu, ngượng ngùng đến nỗi hai tai đỏ bừng, huơ tay nói: “Em về trước đây.”
Trần Thiệu Thần kéo tay cô lại, cầm lấy áo khoác của mình, cột lên eo cô. “Để anh đưa em về.”
“Không cần đâu.” Cố Phán huơ tay nói.
Trần Thiệu Thần nắm lấy tay cô. “Phán Phán, em cho rằng một khi anh trở về thì sẽ dễ dàng buông tay vậy sao? Ba năm trước đây em đưa ra quyết định của riêng mình em, vậy thì ba năm sau cũng nên để anh đưa ra quyết định cho cả anh và em chứ.”
Như vậy mới công bằng. Trần Thiệu Thần cũng mới có thể yên tâm.
Lúc đi ra ngoài, mọi người trong công ty đều cùng nhìn sang hai người. Đều là thanh niên trẻ tuổi, tất cả mọi người vừa nhìn là đã ngầm hiểu trong lòng.
Cố Phán cảm thấy Trần Thiệu Thần... Phách lối quá đi mất!.
Cô lặng lẽ ngồi trong xe, bụng dưới căng căng khó chịu, cô ỉu xìu ngồi dựa vào ghế, tràn ngập trong đầu đều là người đang ngồi bên cạnh này đây. “Sư huynh, anh còn phải làm việc mà.”
“Sư huynh, chiều nay anh còn phải họp đấy.”
“Có đọc tin nhắn của anh chưa?” Giọng anh vội vàng gấp gáp. “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Phán Phán, em có nghe anh nói không?”
Phán Phán im lặng khóc.
“Phán Phán, nếu nghe được thì gõ vào điện thoại đi.” Trần Thiệu Thần lo lắng.
Rốt cuộc, Cố Phán cũng giơ tay lên gõ vào điện thoại một cái.
“Cộp” một tiếng, Trần Thiệu Thần mới bớt thấp thỏm một chút. “Phán Phán, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đầu tiên em phải bình tĩnh lại trước đã. Bây giờ em nhắn cho anh địa chỉ, anh sẽ đến với em ngay.”
Nước mắt đã lăn dài hai bên má cô.
Hàn Diệp Hành đóng viện phí xong thì đến bên cạnh cô, lấy điện thoại từ trong tay cô, anh ta nhìn lướt qua cái tên đang hiển thị trên màn hình, nhíu mày.
“Alô...”
Trần Thiệu Thần bỗng chốc căng thẳng.
“Là tôi, Hàn Diệp Hành.”
Đầu bên kia điện thoại bỗng im lặng.
Hàn Diệp Hành nuốt nuốt nước miếng. “Diệp Tử Nhuy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, Cố Phán đã bị doạ sợ rồi.”
Trần Thiệu Thần thở hắt ra. “Hai người đang ở bệnh viện nào?”
Hàn Diệp Hành đọc một địa chỉ.
Cúp máy, Trần Thiệu Thần bất đắc dĩ xuống lầu. Hàn Diệp Hành, ba năm nay thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bên cạnh cô ấy!
Hết chương 50
**********
Tác giả có lời muốn nói: Mấy cô gái này đều là người tốt. Diệp Tử Nhuy, Đường Thanh, Kim Nhiễm đều có thật.
Cuộc sống đại học của ta đã qua mấy năm rồi, rất nhớ! Nhưng đáng tiếc là, bốn người cùng phòng kí túc xá chúng ta đã không còn liên lạc với nhau nữa.