Cố Phán Rực Rỡ
Chương 51 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Editor: Mèo ™
Mấy tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
“Bức tường đổ sụp xuống va vào đầu của bệnh nhân, tay phải bị nứt xương nghiêm trọng, người nhà và bệnh nhân nên có sự chuẩn bị tâm lý trước.” Bác sĩ chịu trách nhiệm phẫu thuật chính khoảng hơn 40 tuổi, mặt mũi sạch sẽ lộ ra vài phần đáng tiếc. Có lẽ bọn họ cũng đều biết rồi, cô gái nhỏ nhắn đang còn hôn mê bên trong kia là hoạ sĩ. Theo như kinh nghiệm của ông thì tay của cô gái đó sau này không thể vẽ tiếp được nữa.
Trần Thiệu Thần, Cố Phán, Hàn Diệp Hành cùng im lặng sững sờ.
Trần Thiệu Thần lên tiếng trước tiên. “Cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ gật gật đầu, rời đi.
Diệp Tử Nhuy vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người, Cố Phán ngồi ở một góc phòng. Hàn Diệp Hành đã về từ nãy, cô cũng không còn tinh thần để nói lời cảm ơn với anh ta.
Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy mở ra, qua mấy giây sau Cố Phán mới ngước lên nhìn.
Dưới ánh sáng tối mờ ngoài hành lang hắt lên trước cửa, Chu Nhuận Chi vội vã bước vào, bước chân gấp gáp hỗn loạn.
Cố Phán hơi nhíu mày, cô đứng dậy.
Sắc mặt của Chu Nhuận Chi rất không tốt, anh ta nén giọng mình lại, nói: “Tôi vừa từ Pháp về, bác sĩ cũng đã nói với tôi rồi.”
Vừa từ Pháp về sao?
Nghe nói, vợ chưa cưới của anh ta đang ở Pháp.
Ánh mắt Chu Nhuận Chi tràn đầy đau lòng, bây giờ Cố Phán cũng không biết nên nói gì nữa, an ủi anh ta sao?
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, Trần Thiệu Thần đang đứng ngoài cửa, cô đi tới, ôm lấy anh từ phía sau, mặt áp vào lưng anh, tâm trạng thấp thỏm cả ngày mới tạm thời thả lỏng.
Thật may là, ngay lúc này, có anh ở đây.
Như vậy, là tốt rồi!
Trần Thiệu Thần cầm lấy tay cô. “Đừng lo, rồi sẽ ổn cả thôi.”
Cố Phán ôm anh một lúc lâu mới buông tay ra. Cô thở dài, huơ tay ra dấu với anh: “Là anh liên lạc gọi anh ta tới sao?”
Một khi đã yêu, thì yêu cả một đời.
Đây là câu trả lời của anh.
Cô cho anh ba năm, vì không muốn ba mẹ anh phải khó xử.
Thế thì, anh trao cho cô cả cuộc đời còn lại của mình.
Chu Chú cười bất đắc dĩ, nụ cười bi thương. “Trần Thiệu Thần, có đôi lúc cậu thật tàn nhẫn.”
Mười ngón tay Trần Thiệu Thần đan vào nhau. “Chuyện hợp tác với công ty cậu, mình cần phải suy nghĩ thêm.”
Chu Chú bất giác cắn môi, từ từ nở nụ cười. “Công việc là công việc, chuyện nào ra chuyện đó. Cậu làm việc tiếp đi, mình về đây.” Giày cao gót dẫm lên sàn phát ra những tiếng cộp cộp vang vọng, cô đơn mất mác.
“Khi nào có thời gian thì gọi Cố Phán ra ngoài dùng cơm nhé, dù gì cũng là bạn bè mà.”
Trần Thiệu Thần suy nghĩ một lát. “Qua một khoảng thời gian ngắn nữa đã, hiện giờ bạn của cô ấy đang nằm viện, mỗi ngày cô ấy đều bận đến đó chăm sóc bạn rồi.”
Chu Chú giật giật khoé miệng. “Cũng được!”
Anh nhìn theo bóng lưng Chu Chú rời đi, lát sau thu hồi tầm mắt, nhìn điện thoại.
“Tối nay anh muốn ăn gì? Em có mua cho Tử Nhuy một con cá, tối nay định nấu canh.”
Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười, thế cũng được. Anh trầm tư một lát, mở điện thoại lên, chọn vào mục ghi âm, có một đoạn âm thanh vang lên.
“Mẹ, mẹ...”
“Mẹ, con yêu mẹ...”
“Phán Phán, đừng leo cao thế...”
Đoạn ghi âm này anh đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Không thể nói chuyện được thì sao? Người mà anh yêu chính là một cô gái như vậy.
Đầu ngón tay của anh lướt trên màn hình điện thoại. “Chờ anh về làm cơm tối giúp em.”
Hết chương 51