Cố Phán Rực Rỡ
Chương 56 :
Ngày đăng: 21:16 20/04/20
Editor: Mèo ™
Lửa nóng lan dần, hơi thở dồn dập.
Động tác của anh lưu luyến mà dịu dàng, đưa tay cởi váy cô xuống, bế cơ thể khoả thân mềm mại của cô lên giường, không chút ngại ngùng mắc cỡ.
Mái tóc dài của cô bung xoã trên tấm ga giường màu lam nhạt tràn đầy hấp dẫn, Trần Thiệu Thần cũng giống với những nam sinh khác, rất thích bạn gái mình để tóc dài, vì có thể quấn tóc cô quanh đầu ngón tay của anh.
Anh từng chút từng chút dẫn dụ cô tiến vào lĩnh vực hoàn toàn xa lạ của cả hai. “Đau thì cắn anh...”
Cô mơ hồ hấp háy mắt, anh vừa mới tiến vào một chút, trong nháy mắt lửa nóng bao vây quanh cô, toàn bộ máu huyết trong người như sục sôi trào. Cố Phán cắn môi, hai tay cô bấu chặt lấy cánh tay anh.
Một tay Trần Thiệu Thần chống xuống giường, một tay vẫn đang vuốt ve âu yếm cô, cơ thể của anh ở phía trên cách cô chỉ vài cm, si ngốc nhìn người con gái dưới thân mình. “Rất đau sao?”
Cố Phán vẫn chưa thể trả lời, hai chân quấn chặt bên eo anh, không thể lộn xộn gì được, anh chọc cho cô kêu rên, âm thanh quyến rũ mê người. Trần Thiệu Thần hơi đẩy người về phía trước, cô không kềm được mà uốn éo thân mình, đạt được khoái cảm lạ lùng mà trước đây chưa hề biết, kéo theo phản ứng thít chặt bao trọn lấy anh.
Nơi đó bao quanh anh thật chặt, Trần Thiệu Thần phải dùng tất cả ý chí còn sót lại để kềm chế chính mình.
Trên mặt Cố Phán dần dần rịn ướt mồ hôi. Đau! Rất đau! Thế nhưng xen lẫn là một loại cảm giác không nói ra lời, ê ẩm, căng căng, thinh thích. Cả da thịt trên người cô đều lộ ra một màu phấn hồng mê người.
Trần Thiệu Thần hôn khắp cơ thể cô từ trên xuống dưới, hôn từng tấc da tấc thịt không bỏ sót chỗ nào, mỗi lần hôn mỗi thì thào: “Anh yêu em, Phán Phán, anh yêu em...”
Rốt cuộc khi anh vừa đột phá xông qua lớp màng kia thì dừng lại, một tay lướt qua đôi mắt cô, nơi đó đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào. “Ngoan, chỉ đau lần này thôi, sau này sẽ không đau nữa.”
Anh nghiêng người ôm lấy cô, lửa nóng vẫn còn chôn trong cơ thể cô như trước, lẳng lặng đợi cô thích ứng với mình.
Cô cảm thấy mình được anh lấp đầy, nửa người dưới bỏng rát, khẽ động đậy thì nghe thấy hơi thở anh dồn dập, anh khàn giọng nói: “Nhịn một chút, chờ một chút.” Anh dùng động tác dịu dàng mềm mại nhất để vuốt ve kích tình cô. Hai người cùng ôm nhau hít thở, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cách ánh sáng sáng ngời bên ngoài không cho chiếu vào phòng.
Tay Trần Thiệu Thần khẽ vuốt ve sống lưng trắng mịn của cô, Cố Phán nhè nhẹ hít thở, cô không dám động dậy nữa. Thật lâu sau, cô mới giương mắt nhìn anh, trong ánh mắt đê mê tràn đầy áy náy, huơ tay ra dấu: “Được rồi...”
Trần Thiệu Thần nghe xong thì khẽ cong khoé môi, đáy mắt ngày càng sâu thẩm, mưa hôn lại rơi xuống, rốt cuộc cũng xông thẳng về phía trước, thật sâu thật sâu...
Cơ thể hai người hợp lại làm một.
Thể lực của phụ nữ cũng không bằng đàn ông, sau khi sóng tình như thuỷ triều qua đi, Trần Thiệu Thần ôm lấy cô, anh khó nén được sự hưng phấn của mình, mà cô đã ngủ thật say rồi, cơ thể vùi sâu trong lồng ngực anh.
Ánh mắt của Trần Thiệu Thần vẫn sâu thẩm như cũ, anh nhẹ nhàng hôn cô. “Tiểu bánh mì, tiểu bánh mì...”
“Chú Tống đi thong thả ạ.” Hoa Tử vẫy vẫy tay, mắt dõi theo tiễn ông rời đi. “Đến giờ mà ba cậu vẫn còn quản con gái chặt vậy sao? Tiểu thư Cố à, cậu đã hai mươi mấy rồi, không phải là đứa con nít mấy tuổi nữa đâu.”
Cố Phán viết lên điện thoại. “Trong lòng ba mình vẫn còn vướng mắc.”
“Chứ không phải là vì không chấp nhận sao? Không dể dàng chấp nhận Trần Thiệu Thần, cái người đã lừa gạt con gái ông ấy đấy.” Hoa Tử cười hì hì. “Nhà tân hôn cũng chuẩn bị xong rồi, mình tuyệt đối ủng hộ anh ấy! Còn nữa, giường cưới như thế nào vậy?”
Cố Phán liếc cô ấy một cái nảy lửa. “Rất lớn.”
“Oa, đã ngủ thử rồi sao?” Vẻ mặt Hoa Tử đầy xấu xa. “Cậu đúng là giấu đầu hở đuôi.”
Điện thoại báo có tin nhắn mới, cô mở ra xem, xem xong liền quay sang nhìn về phía tay phải, thì thấy Trần Thiệu Thần bước từ trên xe xuống.
“Hoa Tử, đã lâu không gặp.” Anh chào hỏi, khoé miệng cong cong mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Hoa Tử lập tức trở nên nghiêm túc. “Trần sư huynh, chúc mừng anh về nước.”
Trần Thiệu Thần nói vài chuyện phiếm với cô ấy, Hoa Tử đã sớm đoán được, Cố Phán mượn cớ ra ngoài với cô ấy thật ra là vì muốn trốn đi hẹn hò với Trần Thiệu Thần thì có. Hoa Tử cười. “Trần sư huynh, em có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Chuyện gì?”
“Em muốn chụp hình hai người để viết một bài báo.”
Cố Phán lắc đầu. “Không được.”
Hoa Tử trợn mắt. “Mình hỏi chồng cậu mà.”
Chồng...
Mặt mày Trần Thiệu Thần hớn hở. “Đừng chụp chính diện, vợ anh sẽ xấu hổ.”
Hoa Tử oán thầm, hai người cứ ân ái tiếp đi.
Cố Phán: “...”
Hết chương 56