Cố Phán Rực Rỡ

Chương 57 :

Ngày đăng: 21:16 20/04/20


Editor: Mèo ™



Hoa Tử nhìn hai bóng lưng của cặp đôi vừa mới rời đi kia, đóng vai người đứng xem, cô cũng cảm thấy hạnh phúc lan toả xung quanh bọn họ.



Ngàn vạn cuộc sống, bất luận bạn là ai, không cần biết bạn sống cuộc đời ra sao. Thì sâu thẩm trong nội tâm bạn vẫn khát vọng một tình yêu đơn thuần mãi bền lâu.



Yêu một ai đó, thì câu nói ‘Em yêu anh’ là cách biểu đạt đơn giản mà phổ biến nhất. Nhưng đối với bọn họ, đó cũng là một hy vọng xa vời vĩnh viễn không thể nào đạt được.



Hoa Tử cong môi cười, nhìn những bức ảnh vừa chụp trong máy ảnh. Không sao cả, có lẽ chuyện gì cũng cần phải xen lẫn một chút ít tiếc nuối mới là hoàn mĩ nhất.



Thời tiết rất oi bức, Trần Thiệu Thần dừng xe ở gần trung tâm thương mại, khu vực đỗ xe rất đông nên việc tìm chỗ dừng xe phải tốn hơn 20 phút.



Cố Phán ngồi gần cửa sổ trong một tiệm McDonald, trái phải mỗi tay đều cầm một cây kem ốc quế, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài.



Gần cửa ra vào trạm tàu điện ngầm, có hai mẹ con thu hút rất nhiều ánh nhìn của những người xung quanh, người mẹ đầu tóc rối bù hôi hám, đang ôm một đứa bé gái quỳ trên mặt đất. Thật ra thì, ở trung tâm thành phố càng ngày càng ít thấy những chuyện như vậy. Đô thị văn minh đông đúc, những tình huống này càng ngày càng được quản lý chặt chẽ hơn.



Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, có nhân viên làm việc đến thúc giục hai mẹ con kia rời đi.



Người mẹ ôm đứa bé thẩn thờ bỏ đi.



Cố Phán cũng nghe những lời xua đuổi đó, nếu như không phải do thực sự khó khăn, thì ai mà nguyện ý từ bỏ tôn nghiêm để hành động như thế chứ.



Haizz... Cô cảm khái, không cẩn thận ăn hết cả hai cây kem ốc quế rồi.



Khi Trần Thiệu Thần đến, thấy đối diện với cô là một cậu bé trai khoảng 5, 6 tuổi.



Bé trai mặc một quần yếm jean, đẹp trai đáng yêu, chẳng thấy sợ người lạ, vẫn đang luyên thuyên không ngừng.



“Chị à, chỉ có một mình chị thôi sao?”



“Chị ơi, em đang học ở nhà trẻ XXX, lớp chúng em có 3 cô giáo...”



Cố Phán nhìn cậu bé, cậu nhóc này đang nói nhảm à.



“Chị à, một lát nữa em mời chị ăn kem nhé, đang khuyến mãi mua một tặng một đấy.”



Cố Phán cười cười với cậu nhóc, người bạn nhỏ này thật là đáng yêu.
Buổi trưa, Trần Thiệu Thần được mời ở lại dùng cơm, vì là dịp đặc biệt nên có uống một chút rượu.



Ông ngoại Cố nói: “Tiểu Trần, có rảnh thì đến đây chơi nhiều hơn nhé.”



Bà ngoại Cố nói: “Còn nữa, nên thường xuyên dẫn Phán Phán ra ngoài chơi, thanh niên mà, cần phải giao lưu tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn.”



Cố Phán nói với anh: “Anh đừng ngại, ăn nhiều một chút.”



Chỉ có một mình Tống Hoài Thừa đơn độc chiến đấu. “Phán Phán ăn thêm đi con, hình như gần đây con gầy đi đấy.” Ông như vô ý nói. “Về sau không sống cùng với ba mẹ thì sao đây? Con đâu có biết nấu ăn.”



Người nhà họ Tống im lặng để tuỳ cho Tống Hoài Thừa tự biên tự diễn. Nhưng mà, ông cũng đã nói lên tiếng lòng của bọn họ. Toàn bộ người nhà họ Tống đều tự tay chăm sóc Cố Phán từ nhỏ đến lớn, một cô bé không thể nói chuyện, không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều, làm cho người ta không thể không cưng chiều cô. Tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu cô là kỳ vọng của tất cả mọi người ở đây.



“Con sẽ nấu ăn.” Trần Thiệu Thần trầm giọng trả lời. “Lúc còn du học ở Mĩ, con không thích ăn ở ngoài nên cũng tự học được một ít.” Anh nói rất thành khẩn.



Tống Hoài Thừa ôn hoà ừ một tiếng, sau đó là khoảng thời gian dùng cơm yên bình.



Sau giữa trưa, anh cùng vào phòng ngủ của Cố Phán, đây là lần đầu tiên anh bước vào không gian riêng thuộc về cô. Có thể nhìn ra được, trong phòng được thiết kế bày trí rất tinh tế.



Thoải mái thả lỏng tinh thần, ngay trước giường ngủ lớn là một bức tường được vẽ trang trí. Trần Thiệu Thần nhìn kỹ, nhận ra đó là phong cách của cô.



Cố Phán giải thích: “Lúc chán vẽ chơi thôi.”



Trần Thiệu Thần trả lời: “Mấy bức tường trong nhà chúng ta cũng đều trống không, sau này nếu em thấy chán thì có thể tận tình phát huy.”



Bên cạnh phòng ngủ là phòng đọc sách của cô, còn có một khu trồng cây nữa, cũng như anh, cô có rất nhiều sách, hơn phân nữa là về lĩnh vực mỹ thuật. Cô có thể đạt được thành tích như bây giờ, một mặt là nhờ điều kiện gia đình trợ giúp, mặt khác chính là nhờ sự nỗ lực không ngừng của cô. Nhiều sách như vậy, bằng với việc mỗi ngày đọc một ít đã giúp cô dần tiếp xúc và nắm vững các kiến thức căn bản của hội hoạ. Thành công của ai đó đều không phải dễ dàng đạt được.



Trong đầu anh lại hiện ra một hình ảnh, cô và anh đang cầm sách của mình, yên lặng ngồi dựa vào nhau đọc chăm chú, an hoà tốt đẹp.



Ánh mắt anh rơi vào gương mặt tinh tế của cô. “Anh có được coi là đã qua cửa ải của bác trai rồi chưa?”



Cố Phán cười cười, đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt căng thẳng cả ngày hôm nay của anh.



Trần Thiệu Thần thở ra một hơi. “Xót anh rồi à?!”



Hết chương 57