Cố Phu Nhân Em Trốn Không Thoát
Chương 38 : Cố Phu Nhân
Ngày đăng: 15:21 30/04/20
" Tôi lấy nó! "
Chưa thấy người đã nghe thấy giọng nói thất thanh của một người phụ nữ từ phía sau. Đó là thiên kim đại tiểu thư Chu Dĩnh Chi của Chu gia
" Chu tiểu thư! "
Ở đây ai ai cũng đều biết cô ta. Cô ta xinh đẹp lại có tài, nhà lại giàu có dĩ nhiên là kiêu ngạo rồi. Chu Dĩnh Chi đứng kế cô, quay đầu sang kế bên nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh. Hai con người khi bốn đôi mắt chạm phải nhau, Chu Dĩnh Chi và cô lại có chút ngạc nhiên
" Dĩnh Chi? "
" Lâm Tĩnh? Tại sao cô lại ở đây?! "
Hồi còn ở bên nước ngoài du học. Chu Dĩnh Chi đã từng học chung một lớp với cô, vì nhan sắc của cô cũng xinh đẹp không kém, cô tài giỏi nhà lại giàu, tính cách ôn nhu lại thân thiện nên được lòng mọi người. Không như thiên kim Chu Dĩnh Chi kia. Tuy cũng xinh đẹp, tài giỏi và nhà cũng giàu không kém cô. Nhưng vì chuyện đó mà cô ta lại kiêu ngạo với tất cả bọn họ khiến cho ai nấy cũng đều không ưa cô ta. Trong lớp có một nam sinh mà Chu Dĩnh Chi đã để mắt tới. Đã có một lần cô ta hạ mình xuống một chút mà đi tỏ tình với chàng trai đó, nào ngờ lại còn bị từ chối thẳng mặt. Đã thế sang ngày hôm sau anh ta đến tìm cô và tỏ tình nhưng cô lại không đồng ý bởi vì lúc đó cô và Mạc Thiếu Khanh vẫn còn đang yêu nhau. Mãi cho đến khi cô trở về nước, tất cả mọi việc ấy đã thay đổi hoàn toàn và được xảy ra tiếp cho đến bây giờ
Chu Dĩnh Chi chán ghét chẳng thèm nhìn cô. Cô ta giở giọng cao ngạo nói với nữ nhân viên bán hàng đứng trước mặt:
" Mau gói lại, tôi lấy nó! "
" Dạ dạ Chu tiểu thư! "
" Ở đây vẫn còn viên đá Grandidierite chứ? "
" Xin lỗi tiểu thư, đây đã là viên cuối cùng rồi ạ! "
Nữ nhân viên bán hàng lúc này nói không có mấy phần tôn trọng cô trong đó. Chắc cũng không phải là người có tiền gì, có chút tiền lại còn bày đặt bắt chước người ta vào đây mua đá quý? Cô khẽ thở dài trong lòng. Cô biết Chu Dĩnh Chi ghét cô từ lâu, nên cô cũng bỏ viên đá Grandidierite kia, vốn thích viên đá đó lý do là vì nó có màu mình thích. Đảo mắt nhìn những loại đá quý kia bỗng dưng cái giọng chanh chua kiêu ngạo kia lại cất lên thêm một lần nữa:
" Cô dù cho có chọn loại đá quý nào ở đây đi chăng nữa thì Chu Dĩnh Chi tôi đều mua hết thảy. Tôi là không muốn một con người như cô mua đá quý ở đây! "
" Cô!... Chu Dĩnh Chi cô đừng quá đáng! Tôi chưa làm gì đắc tội cô! "
" Thì đã sao? Tôi thích như thế đó! "
"Chu Dĩnh Chi cô...! "
" Vị tiểu thư này xin cô hãy ra khỏi nơi này! Ở đây là dành cho những người như Chu tiểu thư đến mua, cô đừng nghĩ mình có chút tiền rồi đến đây bắt chước người khác mua đại một viên đá về! "
" Thế thì bà xã đi mua đồ lại cho anh là được rồi "
Cố Duật Hành nhếch môi cười nói. Cô chỉ khẽ thở dài chứ không nói gì. Đúng thật là người có tiền ăn xài phung phí và mua những thứ đồ xa xỉ mà
" Không cần tiết kiệm cho anh. Anh đi làm có tiền đó là để em xài chúng chứ không phải là anh nhờ em tiết kiệm chúng từng chút từng chút một "
" Em tự mình đi làm, lấy số tiền đó cũng có thể xài được "
" Không phải cũng là tiền anh bỏ ra trả cho em? "
" Phải nhưng mà em là nhờ vào sức của mình mới có được chúng!! "
" Phải phải, là em bỏ công sức ra làm việc mới có được chúng. Tĩnh Tĩnh, ở nhà đi, đừng đi làm. Anh sẽ đi làm kiếm tiền về nuôi em, hà cớ gì lại khăng khăng muốn chịu khổ đi làm thế kia? Hay là em sợ anh không nuôi nổi em? "
" Không phải. Ở nhà rất nhàm chán nên đi làm cho vui một chút, em lại cũng có thể chia sẻ công việc cùng anh ở công ty một phần "
" Anh không cần em chia sẻ, anh không muốn em đi làm chịu cực khổ chút nào. Nghe lời anh, ở nhà cứ lấy tiền của anh đi chơi, hết thì anh đưa em tiếp "
" Không muốn! "
"...nghỉ làm một tuần em hãy thử ở nhà mà đi chơi, nếu như qua một tuần ấy mà em vẫn khăng khăng đòi đi làm? Được, anh sẽ cho em đi làm và cũng sẽ không bắt em phải ở nhà nữa "
" Một tuần? Quá lâu sẽ nhàm nhanh mất "
" Một tuần, không ít hơn. Anh cũng sẽ cho bạn em nghỉ theo để cùng em đi chơi trong một tuần ấy. Tiền lương sẽ không giảm mà còn tăng cho cô ấy "
Cô suy nghĩ, với điều kiện này cũng được ấy chứ. Lại có thể cùng Tô Hoan đi chơi mà không sợ tiền lương của Tô Hoan bị giảm mà anh lại cho tăng
" Ừm...được, em đồng ý. Anh nói phải giữ lời "
" Được, nếu như anh nuốt lời. Anh sẽ ở trên giường mặc cho em " ở trên " thỏa sức " hành hạ " "
" Lưu manh! Em mới không làm "
Cô tức giận nói có chút đỏ mặt. Đúng thật là lưu manh. Đại cầm thú vẫn không bao giờ thay đổi. Cố Duật Hành khẽ cười, anh tập trung lái xe tiếp....