Cổ Quốc Ái Kinh
Chương 1 :
Ngày đăng: 21:15 18/04/20
Loài người bỏ ra cả ngàn năm để nghiên cứu mới phát hiện có tất cả chín hành tinh lớn. Họ không hề biết rằng, trong vũ trụ còn tồn tại một tinh cầu vô cùng kỳ dị. Đó chính là Thiên Vũ tinh cầu, bề mặt được bao phủ bở vô số những cây đại thụ có lá màu trắng bạc lóng lánh.
Mang tiếng là cây nhưng thực ra đó là một kiện cấu trúc khổng lồ gồm một cột lớn bằng kim loại, bên trên có gắn một khối vật liệu cứng tròn xoay. Những người sống trên Thiên Vũ tinh cầu, gọi là Vũ nhân, tương truyền tổ tiên của bộ tộc này được sinh ra từ kết quả tình yêu của thiên thần và thần điểu. Chính vì thế, Vũ nhân có một đôi cánh như chim trời, bất luận là trai gái, già trẻ đều xinh đẹp phi phàm, sải cánh tung bay, ngao du giữa bầu trời…
Nhưng có lẽ vì dân chúng quá thảnh thơi, không màng thế sự nên xem ra Thiên Vũ tinh cầu này sắp lâm vào đại họa…
“Điện hạ, chuyện này càng lúc càng không ổn a~”
Trong cung điện được xây dựng bằng hàng vạn những phiến đá lưu ly rực rõ, một vị trưởng lão với cặp mắt tràn đầy lo lắng, đang cung kính thưa chuyện với vị chúa tể tối cao của Thiên Vũ tinh cầu.
“Tới hôm nay ta mới thấy trưởng lão của chúng ta hốt hoảng như vậy.”
Ngồi ngay ngắn trên đại điện là một người nam tử, mặt không rõ cảm xúc là vui hay buồn, tóc dài màu trắng muốt, thân hình thon dài thanh nhã, nhìn thoáng qua rất giống với hình ảnh miêu tả về những thiên thần trong truyền thuyết.
“Điện hạ, chuyện đã đến lúc khẩn cấp, vấn đề không phải là hạ thần hốt hoảng hay không hốt hoảng. Dân chúng trên tinh cầu của chúng ta ai nấy đều lo cho bản thân mình, chỉ ham tự tại nhàn nhã, hoàn toàn không để ý tới sự tồn vong của bộ tộc, ấy mới dẫn tới kết quả ngày hôm nay.”
“Tỷ lệ sinh sản năm nay ít như vậy sao?”
“Không phần trăm! Không phần trăm! Tức là hoàn toàn không có. Điện hạ!”
Trưởng lão Tác Đặc nhìn lại một lần nữa vào bản số liệu báo cáo, ông thật sự không dám tin vào những gì mình đọc được.
Nghe được con số không này, điện hạ Ái Nhĩ không khỏi cau mày nhăn mặt.
“Không thể nào…”
“Hoàn toàn chính xác, điện hạ. Bộ tộc chúng ta tuy không có dục vọng mãnh liệt nhưng dù sao thì mỗi năm cũng giao phối được hơn chục lần, cơ hội sinh sản rất lớn, ấy thế mà mấy chục năm trở lại đây, số trẻ con được sinh ra càng ngày càng ít, tới năm nay thì chẳng còn ai mặn mà chuyện sinh đẻ nữa. Điện hạ, nếu cứ tiếp tục thế này, bộ tộc Vũ nhân sẽ diệt vong mất…”
“Đúng là nghiêm trọng thật, nhưng những năm qua, chẳng phải chúng ta đã thực hiện rất nhiều biện pháp nhằm giải quyết tình hình rồi sao? Đấm có mà xoa cũng có, vừa đấm vừa xoa cũng có luôn. Chẳng lẽ không hề có tác dụng?”
Điện hạ Ái Nhĩ từng dùng rất nhiều cách, chẳng hạn như treo thưởng cho người nào sinh được con, nhưng đối với những người chẳng màng tới danh lợi như bộ tộc Vũ nhân, xem ra phương cách này là chưa đủ. Sau đó, y lại nghĩ ra cách dùng hình phạt, mọi người nếu không giao phối đủ số lần quy định thì sẽ bị phạt rất nặng, thời gian đầu, tình hình có cải thiện được đôi chút, nhưng sau đó, mọi người bảo nhau đóng cửa ở tịt trong nhà, không ai dám ra ngoài đường nữa, đỡ phải bị trách phạt.
Thậm chí, Thiên Vũ tinh cầu còn học tập kỹ thuật của các hành tinh khác, chẳng hạn như sinh sản vô tính, nhưng vì thể chất của người Vũ nhân rất đặc biệt nên cách này cũng không thành công.
“Tác Đặc, ngươi nói thử xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Điện hạ Ái Nhĩ, người gánh trên vai sự tồn vong của Thiên Vũ tinh cầu, phiền não nói.
“Điện hạ, thần nghĩ, cách tốt nhất là phải gia tăng ham muốn dục vọng của tộc nhân chúng ta.”
“Bổn vương tất nhiên biết là như vậy, nhưng bọn họ trời sinh đã như thế, muốn thay đổi, e là không thể một sớm một chiều.”
“Điện hạ hãy nghe thần nói trước, thần đã lân la tới một số tinh cầu xung quanh đây, hỏi chuyện làm quen, tìm kiếm thông tin, điều tra rất nhiều tư liệu, cuối cùng cũng đã tìm được một món đồ do một chủng tộc gần giống với chúng ta chế tạo, rất có thể họ chính là hy vọng duy nhất cho Thiên Vũ tinh cầu trong lúc này.”
“Thật sao? Thứ gì mà thần kỳ vậy?” Điện hạ Ái Nhĩ tò mò.
“Mời điện hạ xem qua.” Tác Đặc cung kính trình lên.
“Đây là…” Điện hạ Ái Nhĩ tiếp nhận vật trên tay, kinh ngạc thốt lên “Một quyển sách?”
Hắn còn nhớ rõ không lâu trước đây có được biết đây là loại công cụ được người trên địa cầu chế tạo nhằm lưu trữ thông tin bằng cách viết chữ lên đó. Để tạo ra thứ đồ vậy này, người ta phải xay vỏ cây, ép ra thành bột rồi trải mỏng thành từng tấm, phơi khô. Sau khi in chữ lên, đóng lại thành từng xấp, người địa cầu gọi là “Sách.”
“Điện hạ quả thật học cao hiểu rộng. Đây chính là loại sách mà chỉ trên địa cầu mới có. Điện hạ mau mở ra xem, mấu chốt của vấn đề của chúng ta hiện nay nằm ngay ở bên trong.”
“Trời ơi, không thể nào như thế được.” Hi Á hoảng hốt la to. Đối với người Thiên Vũ tinh, đôi cánh còn quan trọng hơn cả tính mạng bọn họ. Hơn nữa, đôi cánh của điện hạ Ái Nhĩ là đôi cánh hoàng kim rực rỡ, tượng trưng cho thân phận hoàng tộc cao quý, khác hẳn với những đôi cánh bình thường, nếu mất đi rồi, chắc người khó giữ được vương vị, thậm chí còn nguy hiểm tới cả tính mạng.
“Quá nguy hiểm, điện hạ, hay là người không cần tới đó nữa?”
“Hi Á, ngươi lo lắng cái gì? Tác Đặc nói nếu ở quá ba mươi ngày mới nguy hiểm, thử hỏi ở đó có cái gì mà níu chân ta được ba mươi ngày chứ? Yên tâm, bổn vương đi sớm về sớm, vài ngày là sẽ về. Tác Đặc, mau đi chuẩn bị phi thuyền vũ trụ, ta muốn xuất phát ngay bây giờ.”
…………..
Trên địa cầu.
Mã Thái là một đất nước nằm trong sa mạc, cụ thể là ở giữa một sa mạc ngàn năm tuổi nhưng nơi ấy lại là một mảnh đất vô cùng giàu có và trù phú. Nhất là hoàng tộc, những gì mà bọn họ sở hữu trong tay có thể nói là không thể nào hình dung nổi.
Đêm nay, dưới ánh trăng sáng tỏ tại một ốc đảo xinh đẹp, quốc vương của Mã Thái – Á Tư Đặc đang ngồi trong một lều trại to lớn mở tiệc chiêu đãi người em họ của mình là tù trưởng Mặc Ưng đi xa mới về.
A Tư Đặc chính là chủ nhân của mấy chục ốc đảo lớn nhỏ trên toàn sa mạc này, hắn là chúa tể của cả vùng, một mình hùng bá một phương. Có được điều đó, không chỉ dựa vào thân phận hoàng thất của mình mà A Tư Đặc còn cơ trí hơn người, độ lượng bao dung. Hắn chưa bao giờ ỷ thế cường quốc của nước Mã Thái mà làm càn, thậm chí còn tạo ra cơ hội phát triển cho rất nhiều nước nhỏ xung quanh nên rất được lòng người.
Á Tư Đặc ngồi ngay ngắn trên một tấm nệm được tết bằng tơ tằm thượng hạng, gương mặt tuấn mỹ chiếm lấy trái tim của biết bao phụ nữ đang mỉm cười, đôi mắt đen láy nhìn vào người em họ mà hắn đặc biệt yêu quý và coi trọng. Nâng chén rượu lên, Á Tư Đặc vui vẻ “Mặc Ưng, chào mừng ngươi về nha. Nào, huynh kính đệ một ly.”
“Đa tạ đại ca.” Mặc Ưng uống cạn “Đại ca, đệ cũng kính lại huynh một ly, nghe nói phi tử sắp tiến cung của đại ca là đệ nhất mỹ nhân của sa mạc Đô Cát Lạp?”
“Thấy đệ có hứng thú như vậy, hay là huynh tặng cô ta cho đệ nhé?” Trong cung của Á Tư Đặc có tới vài chục phi tần, thêm hay bớt đi một người hắn cũng không để ý. Hai huynh đệ bọn họ lớn lên với nhau từ nhỏ, những chuyện to lớn lơn cũng không ngại chia sẻ cùng nhau, huống hồ chi chỉ là một ả nữ nhân.
“Đệ không có ý đó, hơn nữa, bây giờ đệ cũng rất bận, không rảnh quan tâm mấy chuyện lung tung kia.” Mặc Ưng tay mân mê chén rượu, thản nhiên nói.
Tên em họ vốn rất ham của lạ này hôm nay lại đột nhiên tỏ vẻ là người lễ độ khiến cho Á Tư Đặc không khỏi phì cười trong bụng “Có phải là bận rộn với tên ‘trợ lý’ ngươi mới mang về không?”
“Ha ha, xem ra không có chuyện gì qua được con mặt tinh tường của hoàng huynh.” Mặc Ưng cười hào sảng.
“Chơi đùa với nam nhân thì có thể nhưng không nên nghiêm túc quá vì dẫu sao cũng không thể nhờ họ mà nối dõi tông đường được.” Á Tư Đặc biết em họ của mình thích cả nam lẫn nữ nên mới lựa lời khuyên răn. Khi còn trẻ, hắn cũng ham chơi, đã đôi ba lần cùng với Mặc Ưng vui vẻ với nam nhân, nhưng không thấy có hứng thú gì đặc biệt. Sau này lên làm vua rồi cũng chưa từng trải qua chuyện đó một thêm lần nào nữa.
“Ta biết giữ chừng mực, đại ca cứ yên tâm.”
“Thật không? Vậy sao ta lại nghe nói, lần này trở về ngươi không thèm dòm ngó gì tới thê thiếp, suốt ngày quấn lấy tên kia như đỉa, khiến cho bầy đàn thê tử oán hận ngập trời?”
Đôi tròng mắt tròn tròn của Mặc Ưng xoay chuyển mấy vòng “Làm gì có chuyện đó. Đúng rồi, đại ca, chuyện hợp tác với các ốc đảo khác, huynh thấy thế nào?”
“Ngươi đừng có đánh trống lảng, mau thành thật trả lời ta.”
Á Tư Đặc còn chưa dứt lời, đột nhiên trên bầu trời tối đen có một vệt sáng chói lòa xuất hiện, kéo dài trên không trung.
“Oa, trước giờ chưa từng thấy sao băng to như vậy.” Mặc Ưng nhìn thấy mà cảm thán “Đây chính là một điềm lành, điềm lành thật rồi. Chúc mừng đại vương, chúc mừng đại vương, xem ra người sắp có hỷ sự.”
“Nhảm nhí!” A Tư Đặc trừng mắt liếc em họ mình một cái.
“Thật vậy mà, đại ca đã quên rồi sao? Mã Thái quốc chúng ta có lưu truyền một bài thơ cổ, khi sao băng xuất hiện sẽ mang tới một vận mệnh không thể ngờ làm cho quân vương hạnh phúc, khiến cho dân chúng tán thưởng, ca tụng.”
Chúa tể của sa mạc rộng lớn Á Tư Đặc mỉm cười vô tình.
“Nghe đệ nói như vậy, huynh cũng chợt nhớ ra. Được, bổn vương sẽ chờ xem, rốt cuộc là có hỷ sự gì sẽ phát sinh!”