Cổ Quốc Ái Kinh
Chương 2 :
Ngày đăng: 21:15 18/04/20
Phi thuyền hiện đại có biểu tượng thần điểu trên khoang đầu an toàn đáp xuống một sa mạc. Cánh cửa bằng thép từ từ mở ra, điện hạ Ái Nhĩ mặc áo bào màu trắng nhanh chóng phất mạnh đôi cánh, bay xuống bề mặt địa cầu.
“Chà, cảm giác thật kỳ lạ.” Chân trần đạp lên cát thoai thoải, Ái Nhĩ cảm nhận sự kỳ diệu của bước chân đầu tiên trên hành tinh xa xôi này.
“Điện hạ, điện hạ, người quên mang hài vào rồi.” Thị vệ Lai Nhi vội vàng đuổi theo từ phía sau.
“Sao ngươi cứ lải nhải như mẹ chăm con thế?” Ái Nhĩ bực mình, đảo cặp mắt trắng dã. Lai nhi chính là con của tổng quản thị nữ Hi Á của y, nó mới trở về từ đợt tập huấn trong quân đội, bản lĩnh cũng hơn người nên đặc biệt được cử đi để bảo vệ sự an toàn của Ái Nhĩ điện hạ.
“Điện hạ, loài người trên địa cầu này rất hiểm ác, khó lường, người lại nhất định không chịu mang theo nhiều thị vệ, đại nhân Tác Đặc cùng với mẫu thân của thần cực kỳ lo lắng, hai người họ dặn đi dặn lại rằng, thần không được rời người nửa bước. Điện hạ, cầu xin người nghĩ tới an nguy của mình mà để hạ thần hoàn thành nhiệm vụ.” Lai Nhi nói xong lại làm mặt quỷ, cười nháy mắt mấy cái.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn thay đổi trong phút chốc, Ái Nhĩ cũng vui vẻ cười ha hả.
Thấy tâm trạng của chủ nhân tốt hơn, Lai Nhi vội vàng mang hài giúp điện hạ.
“Người địa cầu dùng cái này bọc lấy chân à? Khó chịu quá đi mất!” Ái Nhĩ nhăn mặt nhìn đôi giầy màu trắng quấn lấy chân mình. Người của Vũ nhân tộc, từ lúc sinh ra cho tới lúc chết, luôn để chân trần, không biết tới giầy tất là gì.
“Điện hạ, xin người nhẫn nại một chút. Địa cầu là nơi tràn ngập vi khuẩn, đi chân trần càng dễ trở thành mục tiêu tấn công của chúng. Hơn nữa, trưởng lão Tác Đặc cũng đã dặn, khi tới đây, chúng ta phải cụp đôi cánh vào thì mới dễ dàng hành sự. Trang phục và hành động cũng phải bắt chước họ, làm vậy sẽ tránh được phiền toái không đáng có.”
“Biết rồi, ngươi muốn làm gì thì làm đi.”
Ái Nhĩ đứng yên để Lai Nhi chùm khăn chùm đầu của người trong sa mạc cho mình, cái khăn che đi gần hết khuôn mặt.
“Được rồi, bây giờ trông điện hạ rất giống với người địa cầu.”
“Thế thì hay quá, mau đi thôi!”
“Đi đâu ạ?”
“Vớ vẩn, tất nhiên là hậu cung rồi.” Nghĩ tới việc được gặp nam tử trong tranh, tim của Ái nhĩ bắt đầu đập hùng hục liên hồi.
“Được, điện hạ, xin người chờ cho một lát, đại nhân Tác Đặc đã chuẩn bị cả rồi, để thần đi lấy thứ phương tiện đi lại trên sa mạc.”
Lai Nhi chui vào một lùm cây, kéo một con lạc đà ra “Điện hạ, mời người lên.”
Ái Nhĩ trừng lớn hai con mắt “Đây… đây là sinh vật gì?”
“Điện hạ, sinh vật này gọi là lạc đà, là loài vật di chuyển nhanh nhất và dễ dàng nhất trong sa mạc.”
“Ta không cần thứ sinh vật kỳ quái này. Chúng ta cứ bay vù vù bằng cánh chẳng phải vừa nhanh vừa tiện sao?”
“Điện hạ, người đã quên những lời Tác Đặc đại nhân nói sao, chúng ta phải cải trang, phải cải trang a~”
“Tác Đặc đáng chết! Lão già đó cố ý làm khó ta đây mà!” Ái Nhĩ tức giận lắc lắc ống tay áo, không cam tâm nhưng cũng đành cưỡi lên con lạc đà to lớn.
Sau khi hai người đi được một lúc, tiếp tục có một dải ánh sáng xẹt qua bầu trời đêm, biến mất phía chân trời mịt mùng.
……………………
Hai người chủ tớ đi theo “Vũ trụ đồ” – một loại bản đồ chỉ hướng đặc biệt của Thiên Vũ Tinh, đi hết một buổi tối, vất vả lắm mới đến được thủ đô của Mã Thái quốc là Qua Nhĩ Đạt.
“Điện hạ, người có mệt không?” Lai Nhi thấp giọng hỏi.
“Không được gọi ta là điện hạ, ngươi đã quên là chúng ta đang vi hành à?”
“Vậy thần phải gọi người là gì?”
“Ừ…thì… gọi ta là thiếu gia đi. Ta nhớ trước đây khi đọc sách, hình như bọn người địa cầu hay gọi chủ nhân của mình như vậy.”
“Được, thiếu gia. Chúng ta đã tới Qua Nhĩ Đạt, người định sẽ trà trộn vào hậu cung của quốc vương Mã Thái như thế nào đây?”
“Ta vốn định chờ cho trời tối rồi chớp thời cơ mà vào, nhưng xem tình hình trước mắt thì e rằng…” Ái Nhĩ nhìn cung điện có tầng tầng lớp lớp thủ vệ phòng ngự, bất đắc dĩ lắc đầu “…không thể không kinh động tới đám người này.”
Đây đúng là chuyện hào hứng và tuyệt diệu nhất thế gian.
Hai người gắt gao ôm lấy nhau, quay cuồng liên tục trên giường, hai đôi môi dường như không lìa xa nhau được nữa.
“Hừ…Ân… Ta muốn ăn ngươi…” Á Tư Đặc chưa bao giờ có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt tới vậy, thậm chí chỉ muốn “yêu” ngay con người kia tới chết mới thôi.
Bờ môi nóng rực của hắn lần mò theo đường cong xinh đẹp xuống cái cổ thon dài, rồi tiếp tục mơn trớn tới…
“Hả?” Á Tư Đặc khó hiểu sờ soạng một vòng.
Tuy rằng hắn đang say, nhưng chẳng lẽ lại say tới độ không nhớ rõ bộ ngực của phụ nữ ở vị trí.
Chẳng lẽ……?
Á Tư Đặc thoáng rùng mình.
Hắn vội vàng mò xuống bên dưới.
Lập tức chạm phải một thứ hung khí cuồn cuộn, nóng như lửa và giống y như của hắn.
Trời ơi!!! Người này là nam! Á Tư Đặc kinh hãi.
Chết tiệt! Kẻ nào dám to gan đánh tráo công chúa, đưa người còn đẹp hơn cả thiên tiên này lên giường của bổn vương. Á Tư Đặc tức giận buông củ khoai lang nóng bỏng tay kia ra, ngay lập tức nghe thấy tiếng rên rỉ chết người…
“A……Không được đi… Sờ ta… Mau sờ ta…”
Rõ ràng không phải đàn bà, vậy nhưng tiếng rên còn quyến rũ hơn rất nhiều.
Á Tư Đặc rủa thầm trong đầu. Chết tiệt! Hôm nay bổn vương không thèm quan tâm ngươi là nam hay nữ, nhất định ta phải hung hăng chinh phục ngươi bằng được, bắt ngươi phải ở bên ta cả đời, nhất định không được xa một phút!
Á Tư Đặc cười tà, lấy tính khí của người kia ra, giúp y thủ dâm.
“A…Ah~…A….a…” Ái Nhĩ thống khoái lên từng hồi.
Người thật, việc thật, còn kích thích và khoái cảm gấp trăm lần trong mộng, y không thể khống chế mà rên rỉ…
“A…thích quá… sướng chết mất…”
“Ha ha, có thế thôi mà đã sướng rồi à? Chờ chút nữa, bổn vương dùng tuyệt chiên bên trong ái kinh, đảm bảo sẽ khiến ngươi đạt tới đỉnh điểm cực khoái, hồn vía bay lên chín tầng mây”. Quốc vương Á Tư Đặc cười dâm đãng lấy quyển sách kia tới trước mặt.
Trong bức tranh xuân tình được lật ra, bên trái là một nữ tử hai chân giơ lên cao, phía trên là một nam nhân đè xuống, dùng nam căn cực đại ra vào vô cùng hung tợn. Bên phải của bức tranh là một người nữ, dùng đầu lưỡi liếm mê say dương v*t của một nam nhân khác.
Ái Nhĩ bị lửa dục thiêu đốt, chỉ vào trang sách bên phải “Ta cũng muốn như vậy.”
“Ha ha, hảo, bổn vương sẽ cho ngươi mãn nguyện.” Á Tư Đặc lấy nam căn trướng đại, đưa tới trước mặt Ái Nhĩ “Mau liếm a~”
Ái Nhĩ điện hạ trừng lớn hai mắt, lắc đầu ngoay ngoảy “Không phải, ta muốn ngươi liếm cho ta giống như người trong sách.”
Á Tư Đặc nhảy dựng lên “Ta không phải phụ nữ.”
“Ta cũng không.”
“Cho tới bây giờ chỉ có chuyện người khác hầu hạ ta, chưa từng có chuyện bổn vương hầu hạ người khác.”
“Ta cũng thế, cho tới nay, chỉ có người khác phục dịch ta, ngươi có thấy ta lấy lòng ai bao giờ chưa?” Ái Nhĩ không cam tâm, phản kích.
Hai người thế lực ngang nhau, hung hăng nhìn chằm chằm đối phương, không ai chịu nhường ai.
Đột nhiên trong đầu Ái Nhĩ lóe lên một ý tưởng, nhớ tới một bức tranh trong quyển “ái kinh” kia–
“Ha ha, ta nghĩ ra rồi, để cho công bằng, chúng ta hãy làm theo cách này đi…”