Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 13 : Tiết học thứ mười ba

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Toàn bộ kì nghỉ quốc khánh, Chu Hạm Đạm đều vùi đầu đau khổ học.



Trường học sắp xếp thời gian kiểm tra cho khối mười hai* vào ngày 9 tháng 10, ngay ngày thứ hai sau khi kết thúc kì nghỉ, như để túm chặt sợi dây trong tay, phòng ngừa bọn nhóc này mải mê vui chơi, tựa như con diều bay quá xa, mà quên đi đôi chân trên đất bằng.



*Từ chương này tùy theo tình huống mà mình sẽ đổi "năm ba" thành "khối/lớp mười hai" cho thuần việt nhé~



Buổi chiều ngày 7, Chu Hạm Đạm đeo túi sách đi vào một cửa hàng KFC gần nhà.



Tề Gia Giai đã đợi ở đây từ sớm, vừa nhìn thấy cô liền nhào đến ôm cổ, ra vẻ khóc lóc kể lể: "Cứu tinh! Chờ cậu đến mỏi mòn rồi."



Chu Hạm Đạm gỡ cánh tay cô xuống: "Đừng có động tay động chân nha."



Tề Gia Giai ngoan ngoãn gật đầu, bưng khay trên bàn lên, tựa như tỳ nữ dâng đến trước mặt cô: "Ân nhân, đem đồ theo không?"



Chu Hạm Đạm liếc mắt về món khoai tây chiên gà cay ở trên, lấy túi sách xuống, vỗ vỗ: "Có thể không đem sao?"



Tề Gia Giai bày ra một tư thế khoa trương hận không thể hướng cô dập đầu ba lần lạy chín cái: "Thật tốt quá, ân nhân!"



Hai cô gái ngồi xuống đối diện nhau.



Chu Hạm Đạm lôi ra một xấp giáo trình: "Đều ở đây."



Tề Gia Giai khẽ đảo hai mắt: "Nhiều như vậy?"



Chu Hạm Đạm: "Cậu nghĩ sao."



"Giáo viên của chúng ta đúng là cầm thú mà, những thứ này chỉ chép thôi cũng tớ cũng muốn chết rồi, " Tề Gia Giai tê liệt nằm trên bàn, vẻ mặt hận đời: "Cậu làm thế nào viết xong vậy, thật biến thái."



Chu Hạm Đạm xé mở túi sốt cà chua nhỏ: "Ở nhà không có gì làm, đành làm bài tập thôi."



Tề Gia Giai liếc nhìn giáo trình, không còn cách nào: "Cái nào chép tương đối khá."



Chu Hạm Đạm nhặt một cọng khoai tây: "Toán học."



Tề Gia Giai đem cuốn bài tập toán giấu xuống dưới, "Lát nữa Ngô Dạng cũng tới, môn toán của tớ để cậu ấy phụ trách."



Chu Hạm Đạm nhíu mày: "Vì sao không chép của tớ?"



Tề Gia Giai gãi gãi đầu: "Môn toán của cậu không tốt bằng Ngô Dạng."



Chu Hạm Đạm: "..."



Tề Gia Giai: "Sao thế?"



Chu Hạm Đạm không lên tiếng, bài tập trong kì nghỉ, cái mà cô tốn tâm tư nhất chính là toán học, chữ viết xinh đẹp ngay ngắn, mỗi đề đều kiểm tra tính toán nhiều lần. Bởi vì cô biết rõ thầy Lâm sẽ nhìn thấy.



Cô sợ Tề Gia Giai ngửi ra gì đó, nói thêm: "Tùy cậu vậy, tớ lo Ngô Dạng kia chữ như gà bới cậu xem không hiểu."



Một bên thờ ơ bỏ cọng khoai tây trong tay vào miệng nhỏ nhai nhai.



"Nói ai chữ như gà bới đấy!" Sau lưng phía trên, vang lên một âm thanh trong trẻo réo rắt.



Chu Hạm Đạm quay đầu lại, là Ngô Dạng người gầy như cây sào, có lẽ cậu vừa đá bóng xong, gương mặt đỏ bừng, đầu đinh nhễ nhại, chỉ mặc một cái áo hoodie bên ngoài quần áo chơi bóng, phía dưới lộ ra bắp chân gầy trơ xương so với con gái còn mảnh khảnh hơn.



Tề Gia Giai lập tức chân chó đứng dậy: "Ân nhân số hai, người cuối cùng đã tới."



Ngô Dạng ném balo ra trước người, thở hổn hển lấy ra một chồng bài tập từ bên trong, không giống với chồng giáo trình sạch sẽ không thấy gãy góc kia của Chu Hạm Đạm, chúng nó đã có nhiều nếp nhăn, chữ trước mặt rồng bay phượng múa.
"Động tác thứ hai ——



Ấn vào thanh minh huyệt [4] —— "



[4] Cũng là tên một động tác tập thể dục cho mắt.



Chu Hạm Đạm nhắm mắt lại, vê thái dương, giả vờ giả vịt bóp chặt lại.



Bốn phía yên tĩnh.



Chu Hạm Đạm lại lần nữa mở mắt, tầm mắt liên tục chạy về phía cửa.



Bên đó chỉ còn lại khung tranh, nhân vật chính biến mất không thấy gì nữa, chỉ có lan can màu trắng cùng bầu trời màu xám.



Thầy Lâm đâu rồi? Cô chớp chớp mắt.



Nghiêng đầu ra cửa sổ bên cạnh tìm kiếm, nhưng cũng không thấy bóng dáng, đột nhiên, cô ý thức được gì đó, quay người nhìn thẳng vào.



Quả nhiên, thầy Lâm đã đi lên bục giảng.



Còn mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào cô.



Cô cũng nhìn về phía anh, chớp mắt, tiếp tục chớp mắt.



Ngực Chu Hạm Đạm cứng lại, giờ mới kịp phản ứng.



Cô cấp tốc nhắm hai mắt lại, nhắm tịt lại luôn đấy, ngay cả mũi cũng nhăn lại theo.



Trong tim có sấm chớp ầm ầm, chấn động tất cả xương cốt tứ chi của cô, đều run nhè nhẹ, hầu như lấn át nhịp điệu của bài tập thể dục cho mắt.



Chắn thầy Lâm sẽ không cho rằng cô đang nhìn lén anh đâu nhỉ.



Không, không phải, cô thực sự là đang nhìn lén anh mà.



Thật là mất mặt a, cảm thấy mình như một nữ biến thái. Hai má Chu Hạm Đạm như thiêu, từ bên dưới mắt cho đến đầu ngón tay đều là cảm giác áp bức như muốn bùng cháy theo.



Điên cuồng tò mò muốn xem phản ứng của thầy Lâm, cô kìm nén không được, chỉ có thể mượn động tác thứ tư "xoay vòng quanh hốc mắt" che đậy, lại một lần nữa lặng lẽ meo meo, vụng trộm mò mẫm, lén lén lút lút mà.........



Mở mắt ra.



Một giây sau, Chu Hạm Đạm hô hấp trì trệ.



Thầy Lâm phía sau bục giảng đó, rõ ràng là dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, hẳn là đang trêu chọc động tác bịt tai đi trộm chuông của cô....



Đột nhiên anh thả lỏng nét mặt vẽ môi lên, trông như hiểu rõ lại như không hiểu, có hơi xảo quyệt mà nở nụ cười.



Aaaaaaaaaaaa!!



Tại sao lại để mất mặt một lần nữa! Vì cái gì lại làm chuyện xấu thế này!!



Chu Hạm Đạm ngay lập tức mạnh mẽ thu hồi tầm mắt, giống như ốc sên mềm yếu chui vào vỏ, ỉu xìu mà trốn vào trong ngôi nhà an toàn tối tăm của mình.



-------------------------------------



Lời editor:



Chương này bạn học Chu đáng yêu quá đi mất!!!! *phun máu*