Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 23 : Tiết học thứ hai mươi ba

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Anh làm sáng tỏ, khiến dưới bục giảng vang lên từng đợt âm thanh thở dài thất vọng, Lâm Uyên bị phản ứng khoa trương của các học trò làm nụ cười sâu thêm:



"Sao các em càng quan tâm tôi hơn cả ba tôi thế, " tiếp đó tỏ vẻ nghiêm nghị nói: "Tất cả lo học tập tốt cho tôi."



"Ôi ——" mọi người đồng thanh trả lời.



Chu Hạm Đạm không biết nên xử lí tâm trạng lúc này như thế nào cho thỏa đáng, cô muốn cười, khóe miệng và đuôi lông mày cùng đòi động đậy đứng lên, nhưng lại sợ ngồi cùng bàn phát giác, đành phải nghiêng đầu cúi thấp, gãi trán mấy cái che giấu.



Nhưng cái động tác nhỏ này chỉ có thể che đi niềm vui nơi ánh mắt, miệng vẫn lộ ra bên ngoài, nghĩ đến đó, Chu Hạm Đạm lại đi chống cằm, tới khi che miệng xong, đôi mắt cong cong lại ló ra.



Ai da, thật là phiền phức, căn bản không có cách nào che khuất toán bộ, Chu Hạm Đạm nóng nảy, dứt khoát nâng hai cánh tay che cả khuôn mặt, hai má nóng vù vù này, thế giới của cô lại sống lại rồi, chim hót hoa nở, cô rất vui vẻ a!



Ngồi cùng bàn Trương Vân thấy thế, lại gần tới nhỏ giọng hỏi: "Chu Hạm Đạm, cậu làm sao vậy."



Chu Hạm Đạm lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Không có gì, ngày hôm qua ngủ không ngon, bây giờ có hơi mệt mỏi, xoa xoa mặt để tỉnh táo."



Nói xong dùng sức vỗ mặt hai cái, iii... Đau quá.



Trương Vân nhìn cô một cái, không lên tiếng nữa.



***



Lúc ráng chiều bị màn đêm hầu như nuốt sạch, Lâm Uyên kết thúc sớm một ngày làm việc, lái xe đi đến thăm người ở bệnh viện.



Tốn rất nhiều thời gian mới tìm được chỗ để xe, lúc ra khỏi bãi đỗ xe, ánh đèn sáng lên, anh cầm điện thoại ra nhìn thời gian, gần 7h.



Đến trước cửa phòng bệnh của ba, chỉ thấy Lâm Tiện Ngư dựa vào tường ngủ gật, ba nằm thẳng trên giường bệnh, không một cử động.



Lâm Uyên đẩy cửa đi vào, Lâm Tiện Ngư vẫn như cũ không hề tỉnh, anh thả nhẹ bước chân, đi đến bên giường của ba. Ông lão mái tóc hoa râm đeo mặt nạ dưỡng khí (khí oxi), hô hấp ổn định, máy giám sát bên cạnh cũng không có tiếng động đặc biệt, toàn bộ phòng bệnh như đang an tĩnh ngủ yên.



Ước chừng là cảm nhận được bóng dáng bên cạnh, Lâm Tiện Ngư giật mình một cái ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là ông anh nhà mình, mới đổ sụp thân thể xuống, xoa xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ nói khẽ:



"Anh đã đến rồi à."



Lâm Uyên "Ừ" một tiếng rồi hỏi: "Hôm nay chuyền nước xong rồi?"


Tề Gia Giai kéo cánh tay cô gọi cô xuống lầu, cô chỉ có thể cười qua loa lấy lệ, nói mình phải cùng Trương Vân chấm bài thi.



Trương Vân đứng một bên, không nói tiếng nào.



Đi vào văn phòng, tim Chu Hạm Đạm bỗng nhiên nhảy dựng lên, liếc mắt liền nhận ra thầy Lâm đang ở sau cái bàn, niềm vui khó tả trong nháy mắt bao lấy người cô, tứ chi cũng cứng ngắt theo.



Cho dù đã từng lén lút tán gẫu qua nhiều, những mỗi một lần gặp anh, cô vẫn là thần kinh căng thẳng.



Thầm xoa xoa tay mà hít sâu một hơi, Chu Hạm Đạm đã cùng Trương Vân đi tới bên cạnh bàn.



Trương Vân cất tiếng gọi thầy giáo, người đàn ông múa bút thành văn ngẩng đầu, vừa định lên tiếng, ánh mắt anh bỗng xoay chuyển một cái, rơi xuống trên mặt Chu Hạm Đạm.



Lâm Uyên lập tức ngồi ngả thành ghế, bình thản hỏi: "Em có chuyện gì?"



Trương Vân vội vàng giải thích: "Chu Hạm Đạm muốn tới giúp em..." Cô dừng một chút: "Cùng em giúp thầy chấm bài tập."



Lâm Uyên đặt cây bút đỏ trong tay xuống: "Một người là đủ rồi, em đi xuống đó luyện tập đi."



Chu Hạm Đạm không có ngờ anh có thể quyết đoán dứt khoát mà đuổi người như vậy, thất vọng kéo đến, vành tay cô khó chịu được nóng lên, không khỏi xiết chặt vạt áo đồng phục. Giằng co hai giây, Chu Hạm Đạm nói một tiếng "Được", liền quay đầu ra khỏi văn phòng. Da mặt cô luôn luôn mỏng, cũng không có thêm lý do ở lại chỗ này, chỉ có thể chạy trối chết.



Trương Vân nhìn bạn ngồi cùng bàn chạy chậm ra khỏi cửa, mi tâm hơi nhíu, giống như quấn bện lại, lại đảo mắt, thầy Lâm đã rút ra một cây bút bi màu đỏ từ trong ống đựng bút, đưa cho cô.



Sau khi Trương Vân hai tay nhận lấy, vẻ mặt hơi giãn ra, như là đã quyết định xong, sau đó hạ thấp thanh âm: "Thầy Lâm, em cảm thấy Chu Hạm Đạm hình như thích thầy."



Tay của Lâm Uyên, khựng lại trên không trung một giây, rồi buông thả xuống bàn, nhìn về phía Trương Vân, cười nhạt hỏi: "Có học sinh không thích tôi sao?"



Anh lạnh nhạt trả lời, trong từng câu chữ đều là ý vị vui đùa.



Trương Vân nghe vậy sững sờ, không nói nhiều nữa, cũng cười theo.



Cái ghế phía sau nhường lại cho lớp phó môn học, Lâm Uyên đứng dậy, bưng ly đi đến máy lọc nước.



Đứng một hồi lâu, anh cũng chưa có hạ van mở chốt, tinh thần dạo chơi.



Cuối cùng, anh cực kì nhẹ mà hít vào một hơi, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho em gái.



------------------------