Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 24 : Tiết học thứ hai mươi bốn

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Buổi chiều chủ nhật, Chu Hạm Đạm cùng Tề Gia Giai đi đến trường học bổ túc như thường lệ, khí trời tuy là tốt, ánh mặt trời không có một tia chói chang, nhưng gió rét căm căm, hai cô gái nhỏ không hẹn mà cùng che kín khăn quàng cổ.



Thầy Lâm hiển nhiên đã ở đây chờ bọn họ, từ sau cái lần "nịnh nọt" bị đuổi ngay khỏi cửa, Chu Hạm Đạm bắt đầu có chút sợ anh.



Cô không muốn suy nghĩ nhiều, có lẽ thầy Lâm đã nhìn ra nguyên nhân trong đó, bắt đầu cố tình lảng tránh mình.



Cũng may là sau khi đi vào văn phòng, thầy Lâm vẫn như bình thường, ôn hoà chủ động mời bọn cô vào, ánh mắt nhìn cô cũng có ý tứ dư thừa.



Chu Hạm Đạm mới hơi thả lỏng trong lòng, chủ động đặt câu hỏi.



Hai giờ giảng giải thắc mắc đi qua rất nhanh, hai cô bé bắt đầu thu dọn bài tập và giáo trình.



Lâm Uyên cũng đứng dậy, sửa sang lại bàn làm việc xong, anh mặc áo khoác ngoài vắt trên thành ghế vào.



Tề Gia Giai mang balo lên lưng, giương mắt hỏi: "Thầy cũng phải đi ạ?"



Lâm Uyên gật đầu, mắt nhìn điện thoại, rồi bấm tắt thả lại vào túi áo khoác.



Đây là lần đầu tiên, trước kia khi kết thúc buổi học bổ sung, thầy Lâm chưa bao giờ ra khỏi trường học cùng bọn cô.



Ba người hai trước một sau bước xuống lầu, đi về phía cổng trường.



Mùa đông lạnh lẽo đến, cây ngô đồng hai bên đường lớn rụng lá toàn bộ, chỉ còn lại cành cây trơ trụi lưa thưa, không có chút sức sống nào.



Thấy thầy Lâm đi thẳng một đường ở phía sau, cô đơn lẻ bóng, Chu Hạm Đạm không khỏi chạnh lòng, nhỏ giọng nói với Tề Gia Giai: "Chúng ta có phải nên chờ thầy Lâm một chút không? Như thế này hình như không được lễ phép lắm."



Tề Gia Giai trực tiếp quay đầu lại nhìn làm Chu Hạm Đạm càng hoảng sợ hơn, đến nỗi khoang ngực cô bắt đầu bình bịch lên.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng Chocolate và Hồng trà đến, Trương Diệu Thanh nhấp một ngụm, đậm đà thơm mát. Cảm xúc của cô ta cũng mãnh liệt hơn, lại nói: "Tôi vẫn luôn tò mò, thầy giáo các anh nếu được nữ sinh thổ lộ thì sẽ xử lý thế nào?"



Lâm Uyên buông chén sứ: "Giữ vững bình tĩnh."



Trương Diệu Thanh bật cười: "Cứ như thế sao?"



Lâm Uyên trả lời: "Tìm học sinh đó nói chuyện, hỏi rõ tình huống, xử lý ổn thỏa, rồi chỉ bảo thêm, bọn chúng còn nhỏ, ra đời chưa lâu, việc ngưỡng mộ giáo viên là rất bình thường, đương nhiên tôi cũng phải nghĩ lại xem việc giảng dạy hàng ngày của mình có chỗ nào không thoả đáng không."



Trương Diệu Thanh: "Cái này cũng phải suy nghĩ lại sao, nếu vị thầy giáo kia trời sinh lớn lên đẹp đẽ, ví dụ như anh thế này, chẳng lẽ mỗi ngày còn phải che mặt đi dạy sao?"



Lâm Uyên cười nhạt, không lên tiếng.



Trương Diệu Thanh chống má, đối với cái đề tài cấm kỵ này hứng thú rất lớn, nhịn không được kéo dài: "Vậy có thể mạo muội hỏi anh một chuyện không?"



Lâm Uyên gật gật đầu: "Hỏi đi."



Trương Diệu Thanh một tay che miệng, ra vẻ lén lút: "Anh dạy học đã lâu như vậy rồi, có từng động lòng với những nữ sinh xinh đẹp chưa?"



Lâm Uyên nhất thời im lặng.



Trương Diệu Thanh tưởng mình đã thất lễ, vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, có lẽ là vì lúc tôi đi học từng có loại nghi hoặc như vậy. Khi đó giáo viên địa lý của tôi lúc nào cũng chiếu cố tôi, không giống với những bạn học khác, không có việc gì cũng gọi tên tôi, gọi tôi đến văn phòng giúp hắn làm việc, với thành tích bình thường của tôi, không đến mức lọt vào mắt xanh của hắn, vì thế tôi liền suy nghĩ nhiều. Hơn nữa vị giáo viên kia đã hơn bốn mươi tuổi kết hôn sinh con rồi, vậy nên tôi có chút không hiểu nổi suy nghĩ thực sự của hắn ta."



Lâm Uyên nghiêm túc lắng nghe xong, trầm mặc một lát, mới nói: "Lúc tôi vừa mới vào đại học, có biết một vị chuyên gia giáo dục tên là Đỗ Uy."



"Ông ấy có một câu, đến nay tôi vẫn đồng tình sâu sắc, "mục đích của giáo dục là ở chỗ khiến người ta có thể tiếp tục giáo dục chính mình"."



"Tôi là giáo viên, các cô ấy vẫn là học trò, giáo viên không được động tâm với học trò của mình, đây chính là giáo dục của tôi đối với chính mình."