Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 25 : Tiết học thứ hai mươi lăm

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Chu Hạm Đạm cảm thấy mình như tiến vào một ngõ cụt, nghĩ rằng bên ngoài chính là vùng đất hoang vắng, không thấy mặt trời, muôn vàn khó khăn, giống như mọi ánh sáng và nguyện ước trước kia đều không còn nữa, ba tháng mất ăn mất ngủ, ngập ngừng nhìn trước ngó sau, tất cả đều là uổng phí sức lực, tất cả đều tan biến trong khoảnh khắc.



Nhưng nghi thức hôm nay vốn cũng đã trở thành thói quen, vẫn không thể dễ dàng vứt bỏ, mỗi ngày làm xong bài tập, Chu Hạm Đạm vẫn lấy ra tờ giấy gấp sao, ghi lại tâm tình mỗi ngày, rồi gấp bọn nó lại, ném vào bình thủy tinh.



"Hôm nay gặp được bạn gái thầy Lâm, tóc ngắn, rất đẹp."



"Hôm nay trên lớp anh mỉm cười ba lần."



"Vụng trộm nhìn anh lúc tập thể dục cho mắt, anh một mực nghịch phấn bảng, thật đáng yêu."



"Thể dục giữa giờ lén lút rẽ lên lầu, cố ý đi ngang qua văn phòng anh, chỉ thấy một cái đỉnh đầu, cũng rất vui vẻ."



"Tự học buổi tối anh xem một quyển sách, đáng tiếc tôi ngồi quá xa, chỉ nhìn thấy được mặt bìa màu xanh xám, không nhìn rõ tên."



...



Trong nhóm học tập nhỏ trên Q, mỗi ngày vẫn có người nói chuyện như cũ, phần lớn là đấu khẩu giữa Tề Gia Giai và Ngô Dạng, thầy Lâm ngẫu nhiên xen vào, chỉ có mình Chu Hạm Đạm, lẳng lặng xem, không nhắn chữ nào.



Có khi Tề Gia Giai tag cô, cô mới cứng ngắc đáp lại hai câu.



Chủ nhật cô cũng không còn đi học bổ túc, ngồi trong nhà chết lặng mà giải đề.



Cô bỗng nhiên muốn rời xa thầy Lâm, càng xa càng tốt, trốn trong góc mà anh hoàn toàn không chú ý đến, như vậy cô có thể giấu mình trong đó, không cần kiêng nể gì mà nhìn lén anhn, nhìn dáng vẻ của anh, thần thái của anh, ngữ khí trò chuyện của anh, phong thái trên giảng đài của anh.



Chỉ là không biết vì cái gì, chút lửa trong nội tâm này dường như bị thiếu oxi, càng ngày càng ngày ảm đạm không ánh sáng, sắp sửa lụi tàn.



Ngày qua ngày, tất cả đều như cũ,cũng đi học như thế, cũng chạy đua ôn tập như thế, cũng vùi đầu làm đề như thế, nhưng bầu không khí bốn phía đã không còn dễ chịu trong trẻo nữa, cũng đã không còn đầu đầy mồ hôi trái tim bị trăm móng vuốt cào xé, cô giống như là đã chìm xuống đáy biển xanh thăm thẳm.



Áp lực nuốt trọn lấy ý thức của cô, Chu Hạm Đạm hy vọng có người có thể khiến cô thức tỉnh. Nhưng nhìn sang trái phải,mọi thứ xung quanh đều hối hả, bận rộn, cô không biết phải bày tỏ thế nào.



Chu Hạm Đạm bắt đầu làm càn xem đủ loại thầy trò trên Tieba, diễn đàn, gửi hi vọng ở Internet, khát vọng tìm được những hoàn cảnh tương tự như chân trời xa xăm lưu lạc giữa dòng người.
Bất tri bất giác, lễ Giáng Sinh đã tới.



Tất cả lớp đều dán đồ trang trí lên song cửa sổ, có bông tuyết, còn có bánh gừng hình người* cây thông Noel, năm ba khô khan cũng vì vậy mà tô điểm thêm một chút sắc thái sống động.



*Ảnh minh hoạ:



Chu Hạm Đạm chuẩn bị một đống thiệp chúc mừng, chất thành đến tầng tầng lớp lớp, nhìn một vòng xung quanh vừa hay có một trái táo đỏ tròn núc ních, còn đính thêm một chiếc lá xanh.[1]



[1] Ở Trung Quốc, việc tặng táo trong đêm giáng sinh được xem như một lời chúc bình an. Vì "quả táo": 苹果 (Píngguǒ) đồng âm với từ "bình an": 平安 (Píng"ān). (internet)



Cô hi vọng thầy Lâm sẽ bị quả táo này đập cho choáng váng, thế thì mình có thể tranh thủ một chút, dễ dàng đặt tấm thiệp này vào trong rồi.



Cô đã viết bốn chữ lên phía trên, sợ thầy giáo nhìn ra bút tích, đặc biệt khoa trương đổi thành kiểu chữ khác.



Ngay trong đêm giáng sinh, trước lúc tự học buổi tối, cô lẻn vào văn phòng không một bóng người, đem tấm thiệp chúc mừng nặc danh này nhét vào trong một đống quả táo được đóng gói tinh xảo.



Sau khi tan học về đến nhà, Chu Hạm Đạm rửa mặt xong quay về phòng, lấy điện thoại di động ra nhìn xem, bỗng nhìn thấy một tấm ảnh đại diện đã lâu không thấy đang lóe lên.



Cô không dám tin vào mắt mình, lập tức ấn mở đến xem.



Thầy Lâm: Cám ơn thiệp chúc mừng của em.



Vành mắt Chu Hạm Đạm đỏ lên, bốn chữ mà cô ghi đó, là cái ID Tieba của tiểu tỷ tỷ kia:



Bình an duy nguyện.



--- "Nếu đã định trước là vô duyên phải chia lìa, cũng biết tất cả đều là tự mình lừa dối, thì dẫu kiếp này không bao giờ gặp lại, chỉ nguyện người được bình an*."



(*) "Chỉ nguyện người được bình an" nguyên văn "bình an duy nguyện".



-------------