Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 26 : Tiết học thứ hai mươi sáu

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Đêm giáng sinh đó, sau khi tâm trạng phập phồng kịch liệt qua đi, Chu Hạm Đạm yên tĩnh trở lại, an vị ở trong phòng, liên tục xem đi xem lại ghi chép trò chuyện của cô và thầy Lâm trong ba tháng qua nhiều lần, cuối cùng một lần nữa dừng lại trước câu "Cảm ơn thiệp chúc mừng của em" kia của anh.



Lúc sắp sửa mười hai giờ, Tề Gia Giai ở trong nhóm vui sướng hô to: Giáng sinh vui vẻ!



Trong điện thoại di động, lục lạc cùng bông tuyết rơi xuống đầy.



Ngô Dạng cũng nhắn lại: Giáng sinh vui vẻ.



Chu Hạm Đạm gia nhập vào đó: Hy vọng lễ Giáng sinh năm sau, chúng ta còn có thể ở đây chúc phúc lẫn nhau.



Cô kín đáo biểu lộ nỗi mất mát, với tất cả sự ngoan cố chống chọi, đều giấu hết ở câu nói này, u mê bất ngộ mà mãnh liệt ám chỉ.



Mặc dù cô ép buộc bản thân phải buông bỏ hoài niệm, nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng, hơi có gió thổi cỏ lay, liền Thảo mộc giai binh[1].



[1] Thảo mộc giai binh: nghe tiếng gió, tiếng cỏ lay động tưởng là quân Tấn tiến công. Trích Vô sinh trung hữu thuộc Địch chiến kế nằm trong Ba mươi sáu kế - Binh Pháp Tôn Tử



Thầy Lâm không nói gì, bất luận bọn cô tự vui tự cười như thế nào, cũng không hề tham dự vào bầu không khí vui mừng này.



Mãi đến Tề Gia Giai buộc anh xuất hiện, mặt dày mày dạn cầu xin một câu chúc phúc của Lâm đại soái ca.



Anh mới ngoi đầu lên, nhàn nhạt nói câu: Tương lai đều như mong đợi.



Tim Chu Hạm Đạm kích động một phen, đây là lời anh đã nói với cô, lúc ở trong tiệm dùng điểm tâm đó, chỉ có hai người bọn họ.



Cô nói có cảm giác tiếc nuối cũng rất tốt.



Anh phủ định thái độ của cô ngay tại chỗ, còn khích lệ nói, nhưng tôi vẫn hy vọng học trò của tôi tương lai đều như mong đợi.



Đây là trả lời cho cô sao? Hay là ám hiệu của hai người giữa đám người bọn họ? Cô không nhịn nổi suy nghĩ nhiều, nhưng lại không dám suy nghĩ nhiều.



***




Thầy Lâm chẳng biết từ lúc nào đã đi xuống dưới bục, đi xung quanh tuần tra.



Lúc bóng dáng kia sắp đi đến chỗ cô, ngực Chu Hạm Đạm tắc nghẽn không thông, tần suất ngón tay không ổn định, cây bút rời khỏi quỹ đạo, rơi tuột ra bên ngoài.



Lạch cạch, nó đập vào mặt đất.



Tim Chu Hạm Đạm đập nhanh một trận, vô thức xoay người lại nhặt.



Thân ảnh kia cũng vô thức cong người xuống nhặt.



Bịch, đầu hai người đập vào nhau.



Lần này không nhẹ đâu, ai nha, Chu Hạm Đạm đau đớn đến mức than nhẹ, lúc ý thức được người mình đụng vào chính là người nào đó ở đằng sau, cô mạnh mẽ ngồi thẳng dậy, không dám tìm hiểu, không dám nhúc nhích, tim đập như sấm.



Người nọ nhặt được bút của cô, cũng thẳng thân trên, nhẹ nhàng để trên bàn cô.



Vừa định thở hắt ra một hơi, bàn tay mà cô cho rằng đã sớm đã thu về kia, bỗng nhiên phủ lên đỉnh đầu cô.



Chu Hạm Đạm toàn thân căng thẳng.



Bản tay kia chỉ dừng ở trên tóc cô, cực nhanh xoa nhẹ hai cái, lòng bàn tay dày rộng mà ấm áp.



Mà chủ nhân bàn tay, hình như cũng chưa từng ngờ tới hành động lần này của mình lần này, dừng trên đầu cô, cứng đờ treo lơ lửng một lúc, mới vội vã thu trở về.



Tiếp đó nhấc chân đi.



Mọi thứ lúc này, tối mà nhẹ, như gió thoảng qua, một chút dấu vết cũng không có.



Chỉ còn lại thiếu nữ ngơ ngác đờ đẫn sau đó hoảng loạn, tựa như lọn tóc của cô lúc này, hoàn toàn đã quên mất phải ngay ngắn như thế nào.



--------------------