Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 27 : Tiết học thứ hai mươi bảy

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Cái đêm kia, đợi chừng mười phút đồng hồ, điện vẫn chưa mở, trường học chỉ có thể cho tan học sớm.



Chu Hạm Đạm hồn bay phách lạc mà trở về nhà, trên đường ba hỏi cô chút chuyện học tập, cô cũng lơ đãng trả lời, vâng vâng dạ dạ, mấy lần không nghe rõ.



Ba Chu không có suy nghĩ sâu, chỉ nghĩ cô học bài mệt mỏi.



Ngồi trước bàn học một hồi, tâm trí Chu Hạm Đạm không yên, đọc sách thế nào cũng không thấm vào đầu, dứt khoát thôi, lôi điện thoại ra nằm lên trên giường.



Chui vào chăn làm thành một ổ nho nhỏ, tối nhui nha, giống như lúc mất điện tối nay vậy; và mọi chuyện phát sinh sau đó, ngấm ngầm nhưng lại lóe sáng, lặng yên không một tiếng động nhưng lại rung động lòng người.



Sau khi trở về cô cũng không nỡ gội đầu, lúc tắm vòi hoa sen còn nghiêm chỉnh đứng đắn mang mũ tắm, giống như dính một giọt nước đều có thể tẩy đi nửa phần cảm xúc khó quên đó.



Suy nghĩ đến đây, Chu Hạm Đạm sờ lên đầu, mân mê chỗ thầy Lâm sờ qua kia, tiếp đó che mặt đạp chăn, khóe môi cong lên.



Cô mở QQ ra, trong nhóm học tập nhỏ, Tề Gia Giai đang cùng Ngô Dạng nói chuyện trời đất.



Lại đưa mắt ngắm nhìn danh sách thành viên ở bên cạnh, ảnh đại diện của thầy Lâm cũng lóe lên, tựa như có ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm vào mình, Chu Hạm Đạm không khỏi thẹn thùng.



Nhìn hai người bạn lại tán dóc, Chu Hạm Đạm thoát ra ngoài, lại phát hiện đã có tin nhắn mới.



Cô dừng một chút, là thầy Lâm.



Không thể chờ đợi được bấm vào, thầy Lâm hỏi cô: Đầu còn đau không?



Chu Hạm Đạm lập tức nhếch môi nở nụ cười, cong mắt trả lời: Không đau.



Bên kia, ngừng một lúc mới hồi âm.



Thầy Lâm: Nghỉ ngơi sớm chút.



Chu Hạm Đạm đương nhiên không muốn nghỉ ngơi sớm chút rồi, thầy Lâm chủ động gửi tin nhắn tới, giống như trong đường hầm tối tăm dài dằng dặc cuối cùng cũng được một chùm ánh sáng chiếu vào, còi hơi ầm ầm thấp thoáng vọng tới, rốt cuộc đã có gì đó phóng đến chỗ của cô rồi.



Cô rực rỡ hồi sinh, cả gan, hỏi lại một câu: Thầy giáo, đầu thầy còn đau không?



Sau khi gửi đi xong còn vụng trộm khúc khích cười rộ lên.



Thầy Lâm rất nhanh trả lời: Không đau.



Chu Hạm Đạm trở mình, ấn ấn vào chỗ da đầu đã không còn đau, không biết nên tiếp tục tán gẫu như thế nào, chỉ có thể cắn môi gõ chữ:



Ồ, vậy là tốt rồi.



Ai cũng không nhắc đến vụ việc đêm nay, dường như đã ngầm hiểu lẫn nhau, là một bí mật giấu ở trong lòng của cả hai.
Tại sao lại là anh chứ.



Chu Hạm Đạm khó xử cực kỳ, trong lòng nổ vang, chần chừ không bước đến, trong lớp đã vang lên âm thanh bất mãn, mắt thấy thầy Lâm đã đi đến cửa sau, sắp rời khỏi tầm mắt.



Tim đã chết rồi!



Cô mạnh mẽ quyết định, nắm chặt ống pháo hoa, cực nhanh xông ra ngoài.



Tim sắp nhảy đến cổ họng, Chu Hạm Đạm chỉ cảm thấy cổ họng câm rát, rất khó lên tiếng, nhưng, một giây sau ——



"Lâm Uyên ——!"



Tiếng cô gái thanh thúy, như chim sơn ca lảnh lót vang lên.



Người đàn ông đang chầm chậm bước đi, nghe tiếng ngừng lại một lát, đáy mắt sau một khắc chấn động, anh quay đầu, không còn đi về phía trước nữa.



Ánh sáng gột rửa lấy khuôn mặt anh, tuấn lãng như trăng trong rừng, sao trên mây.



Hơi thở Chu Hạm Đạm ngưng lại, không, căn bản là không có cách nào hô hấp bình thường.



Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, nhìn nhau ngắn ngủi, màu đỏ tươi bay lên mang tai.



Ở cửa sổ bên cạnh, là một lũ hai mắt vừa dào dạt chờ mong vừa tràn đầy hứng thú độc địa.



Sau một khắc, Chu Hạm Đạm chạy chậm lên trên, nhỏ mà nhanh nói câu "Thật xin lỗi!", sau đó nghiêng mặt, nâng cao ống pháo hoa, dùng sức xoay núm vặn ——



Bùm!



Trong tích tắc, pháo hoa đầy trời, trăm nghìn cánh hoa, tán loạn tung bay.



Uuu Oaaa —— trong phòng học reo vang rung trời.



Toàn thân Chu Hạm Đạm đều muốn bốc cháy rồi, mặt như thiêu đốt.



Trong dư quang, bốn phía cánh hoa lẫn lộn, chậm chạp rơi xuống.



Chu Hạm Đạm cẩn thận gương cao mắt, sóng mắt dào dạt sáng sủa, muốn dò xét phản ứng của người đàn ông trước mặt.



Sau một khắc, cô lập tức thu hồi ánh mắt, bởi vì anh cũng đưa mắt nhìn mình, ý cười tỏa hào quang vạn trượng, đẹp đến không thể nhìn gần.



Hai người, một cao một thấp, đứng đối ngược nhau, hoa rơi không dứt.



Giống như cảnh xuân đến sai ngày, toàn bộ tâm trạng đều tỏa hương ngào ngạt, trong hoảng loạn đã quên phải rời đi.