Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
Chương 31 : Tiết học thứ ba mươi mốt
Ngày đăng: 17:20 18/04/20
Edit: Sherry
Sau đó tất cả như Lâm Uyên dự đoán, phụ huynh không gây chuyện nữa, Trương Vân cũng trở về lớp học. Thông báo phê bình Ngô Dạng ở trường được treo lên hành lang cảnh cáo một tuần, bản thân cậu nhóc thẳng từ trong ra ngoài, không có mảy may chột dạ, tuy rằng đi lại trong trường thỉnh thoảng cũng bị người ta chỉ trỏ phê bình, nhưng thời gian trôi qua cuối cùng cũng đem tất cả sứt mẻ bén nhọn gột rửa thành bằng phẳng.
Lâm Uyên nghe kiến nghị từ phía trên, tạm dừng học bổ túc vào chủ nhật, phụ trách khóa như thường lệ.
Một ngày kia, buổi trưa tiết toán thứ tư là của ban 6, chưa tiến cửa phòng học đã nghe được âm thanh nhịp nhàng thứ tự của bài tập thể dục cho mắt.
Lâm Uyên đi đến bục giảng, buông tập đề giáo trình, liền vô thức nhìn qua một hướng.
Nhưng lại không thấy cái khuôn mặt kia.
Sau khi phản ứng kịp, Lâm Uyên không tự chủ nở nụ cười, không biết bắt đầu từ khi nào, nhân cơ hội đám nhóc đều khép chặt hai mắt, lá gan anh cũng lớn ra chút ít, luôn quen thói nhìn tới hướng kia, lại quên mất là sau chuyện đó, chủ nhiệm lớp đã chuyển cô và Trương Vân đi, đi tới những vị trí khác.
Anh hơi cảm thấy bản thân nực cười, thở dài trong lòng, một lần nữa giương mắt tìm kiếm, đã dời đến hàng thứ tư tổ thứ hai, bạn ngồi cùng bàn mới là Thân Mộng, là một cô bé tính khí ôn hòa đấy, có lẽ chỗ mới cũng không tệ lắm.
Lâm Uyên nhìn hai mắt Chu Hạm Đạm nhiều lần, cô chống đỡ lấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, cau mày, cánh môi hồng nhạt mấp máy lên xuống, không biết là đang đọc thuộc lòng môn học nào đây, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn phân tâm, hai tay còn đâu ra đấy mà xoay vòng quanh mắt, có loại nghiêm túc buồn cười.
Lâm Uyên lại nhịn không được mà cong khóe môi, chuyển dời ánh mắt.
***
Môn Chu Hạm Đạm tranh thủ từng giây học thuộc chính là tiếng Anh, sau khi có thành tích thi thử, cô rớt hai hạng, thử phân tích bài thi ngoại ngữ trong ba môn chính, cô phát hiện điểm yếu kém của mình trong tiếng Anh chính là phần bài viết, vì vậy mỗi ngày âm thầm ép bản thân học thuộc mấy câu danh ngôn hay ho, loại câu vạn năng.
Trời tháng tư, đệm cỏ như tấm thảm, tường vi hồng phấn bò đầy trên lưới sắt trong vườn trường, mùi thơm tràn ngập.
Tiết thanh minh mưa phùn dầy đặc thoáng qua một cái, là đến lần thi thử thứ hai, Chu Hạm Đạm chuyên cần khổ luyện dựng sào thấy bóng [1] đã có hiệu quả, cô nhảy lên vị trí thứ hai trong lớp, đưa bản thân thăng cấp lên năm mươi hạng đầu.
[1] Dựng sào thấy bóng: ý nói hiệu quả thấy rõ, giống như khi dựng sào lên liền thấy ngay bóng.
Tề Gia Giai không để yên mà thúc giục cô chiêu đãi, vì vậy, vào buổi tối chủ nhật nào đó, Chu Hạm Đạm xin ba mẹ năm trăm tệ, tìm một nhà hàng buffet hải sản, dự định mang hai vị bạn thân đại háu ăn đến đó.
Ba người tìm cái bàn không ngồi xuống, Ngô Dạng muốn nhường hai vị nữ sinh đi lấy món trước, Chu Hạm Đạm lắc đầu: "Miễn đi, vẫn là hai cậu phu xướng phụ tùy[2] đi."
[2] Phu xướng phụ tùy: nghĩa đen là chồng làm gì vợ theo đó, ý chỉ gia đình hòa hợp hạnh phúc.
Tề Gia Giai mắng cô xong, kéo lấy cánh tay Ngô Dạng cười cười nói nói rời đi.
Chu Hạm Đạm ngồi nguyên tại chỗ trông cặp xách, thỉnh thoảng xem điện thoại, có chút nhàm chán.
Bóng thực khách lắc lư bên người, bất chợt, một thân ảnh dừng lại trước mặt cô, chỉ là một khoảng cách đủ để dò xét phân biệt, cô bỗng nghe thấy người đó gọi tên cô:
"Chu Hạm Đạm."
Máy lúc này mới vận chuyển, vị kem dâu tây mềm mại tuôn ra, rất nhanh chảy ra lấp đầy vỏ bánh, nhưng nó vẫn không dừng lại, kem vẫn đang dâng lên.
Hương ngọt bốn phía.
Chu Hạm Đạm hoảng hốt không thôi, lời nói cũng vì vậy mà cà lăm: "A, nhiều nhiều nhiều quá..."
Muốn lấy ra ngoài nhưng lại sợ làm bẩn máy móc, muốn ở lại tiếp nhận toàn bộ nhưng sợ bánh quế chứa không hết, liền rơi vào thế khó xử, mu bàn tay đã dính một chút kem lộ ra ngoài.
Lâm Uyên thấy thế, vội vàng đến bàn ăn, lấy một cái bánh quế mới, chuyển tay của cô khỏi đó, bản thân chờ thêm.
Cũng may còn lại cũng không nhiều, máy móc mau chóng dừng lại ngay.
Cầm lấy vật thay thế chứa đầy kem hồng nhạt, Chu Hạm Đạm chưa tỉnh hồn, chợt rủ mắt xuống, lại thấy cổ tay của mình đang bị bàn tay kia nắm lấy, bàn tay kia khớp xương rõ ràng, còn có vài gân xanh ngang dọc.
Lòng bàn tay cùng cổ tay kề cùng một chỗ, nóng hổi như bàn ủi.
Oành một phát, Chu Hạm Đạm đỏ bừng mặt, lỗ tai cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Đợi Lâm Uyên hồi phục tinh thần lại, hình như cũng không ngờ tới cử động lúc này, anh khẽ giật mình, thả tay, nhưng không nói gì.
Chu Hạm Đạm ngược lại là vội vàng xin lỗi: "Đúng đúng đúng... không nổi." Nhưng hoàn toàn không cách nào nối liền giọng điệu.
Lâm Uyên từ trong túi quần lấy tờ khăn giấy cho cô.
Chu Hạm Đạm tiếp nhận, chần chờ không biết lau tay như thế nào, thầy Lâm săn sóc tỉ mỉ, cầm ly kem ốc quế đầy ắp chuyển qua tay mình.
Chu Hạm Đạm lại nói tiếng cám ơn, chờ cô lau sạch tay phải, kem ốc quế mới một lần nữa bị đuổi về.
Thật không nên ăn kem mà, lông mi Chu Hạm Đạm run rẩy, cắn môi dưới, lúng túng khó chịu tới cực điểm, nhất thời không biết tự xử lý thế nào.
Hối hận tới ranh giới, phía trên đầu có người nói: "Không ăn sao, rất ngọt đấy."
Chu Hạm Đạm ngửa mặt, kem ốc quế củathầy Lâm, đã bị anh cắn một cái.
Hai tay cô nắm lấy cái của chính mình, kem sắp tràn ra giống như núi tuyết hồng nhạt, cô mang nó lên bên môi, miệng nho nhỏ liếm lấy, ngọt ngào mát lạnh, thấm vào ruột gan.
Lâm Uyên hỏi: "Ngọt sao?"
Chu Hạm Đạm mím môi, kìm lòng không được mà cười, trịnh trọng gật đầu: "Ừ, ngọt."
Rất ngọt, siêu cấp ngọt, giống như trượt chân chìm vào cây hoa anh đào bình mật ong, ô mai kẹo đường, sắp ngọt đến đầu óc choáng váng.