Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 30 : Tiết học thứ ba mươi

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Sau lễ tuyên thệ trăm ngày đó, mỗi lớp mười hai đều làm một bảng nguyện vọng đại học, khung đỏ chữ đen, rất là sáng sủa bắt mắt, dán ngay bên phải bảng tin đen, để đốc thúc mọi người hăng hái nỗ lực.



Đằng sau tên Chu Hạm Đạm điền Nam Đại, trong một đống mục tiêu trong không tính là nổi bật, dù sao cũng là lớp trọng điểm của ban xã hội, tất cả mọi người đều mang trong mình một niềm quyết tâm, không thiếu tâm cao khí lớn, khát vọng trở nên nổi bật, ngay cả Tề Gia Giai cũng không hề cảm thấy thẹn với lòng mà lựa chọn "Cao đẳng kỹ thuật dạy nghề Ngũ Đạo Khẩu".



Bảng nguyện vọng một khi dán xong, cô ấy thu được không ít lời châm chọc khiêu khích của Ngô Dạng, Tề Gia Giai mắt điếc tai ngơ, còn đem biệt hiệu chim cánh cụt* đổi thành" Thanh Hoa nam thần tôi tới đây", cố ý chọc tức Ngô Dạng.



*biểu tượng của QQ



Mà Ngô Dạng cũng tiếp tục phản kích đối với cái này, cậu đem nick name của mình đổi thành Nam thần Thanh Hoa tương lai, Tề Gia Giai nhìn thấy, cười to mắng không biết xấu hổ.



Chu Hạm Đạm cảm thấy hai người bọn họ đặc biệt buồn cười, giống như điểm sáng nhỏ nhấp nháy bên cạnh cuộc sống buồn tẻ của cô.



Sau Tết âm lịch, cô và thầy Lâm trò chuyện cực ít, ngẫu nhiên kết nối cũng là liên quan đến học tập. Nhưng Chu Hạm Đạm chẳng hề cho rằng đây là cái gì mà "lấy giỏ trúc múc nước", "rơi xuống điểm đóng băng", từ sau khi xác định thi vào Đại Nam, lòng tin của cô tăng vọt, phảng phất như có khối giáp không thể phá vỡ, xua tan sương mù gặp hải đăng, chỉ cần vẫn còn ở cùng nơi với anh, thì cô có vô vàng cơ hội.



Ít nhất vào đêm giao thừa đó, anh cũng không có nói, tôi đề nghị em hướng ra xa hơn nữa, thẳng một đường thi vào thành thị —— dùng cái này để khéo léo từ chối cô.



Anh bằng lòng để cô ở lại chỗ này.



Còn có có chuyện khiến người ta phấn khởi hơn cái này sao?



Cây non đâm chồi, chim chóc cất giấu cảnh xuân, mặt trời dần trở nên ôn hòa ấm áp trong tiết tháng ba, năm ba nghênh đón kì thi thử.



Để kiểm tra đánh giá trình độ cao thấp của mọi người sau đợt ôn tập, lần này ra đề tương đối khó. Sau khi cuộc thi kết thúc, trong lớp phần lớn sắc mặt không tốt, có nữ sinh vì chưa có kinh nghiệm thi Đại Học mà bắt đầu rơi nước mắt.



Bạn ngồi cùng bàn của Chu Hạm Đạm cũng sững sờ trên mặt ghế, cô ấy vừa cùng lớp phó tiếng Anh đối chiếu xong đáp án phần điền chỗ trống, hình như có nhiều chỗ sai, có phần trì hoãn chưa kịp hồi thần lại.



Chu Hạm Đạm chỉnh đốn cặp sách, vừa định rời đi, cô thấy Trương Vân ngồi yên hồi lâu đã lấy mắt kính xuống, hai tay che mặt, hít hít mũi, hình như đang khóc.



Chu Hạm Đạm hơi ngẩn ra, đẩy cặp sách trở về ngăn kéo, ngồi xuống lại, cũng không hỏi nhiều, vỗ nhẹ hai cái sau lưng cô ấy.



Trương Vân đột nhiên hét lớn lên: "Đừng đụng vào tôi!"



Trong nháy mắt, rất nhiều người nhìn qua hướng này.



Chu Hạm Đạm bị dọa sợ, ngượng ngùng thu tay về, vẫn nhỏ giọng mà an ủi: "Đừng khóc, chỉ mới thi thử thôi mà."
Thầy Lâm rất nhanh trả lời, giọng điệu như không đặt mình vào trong, không biết chút nào: Làm sao vậy?



Chu Hạm Đạm giải thích cặn kẽ, miêu tả toàn bộ chuyện ngày hôm đó, cuối cùng vẫn lại nói xin lỗi, một lời xin lỗi cứng rắn, nói lỗi đều ở cô.



Thầy Lâm kiên nhẫn nghe cô nói xong, không ngờ là trả lời ba chữ: Tôi biết rõ.



Chu Hạm Đạm lần nữa tuôn nước mắt.



Anh còn nói: Chủ nhiệm lớp các em cũng đã nói với tôi.



Chu Hạm Đạm qua loa lau nước mắt: Bạn học đều nói thầy còn bị hiệu trưởng mời đến nói chuyện.



Thầy Lâm gửi một cái biểu cảm cười lớn, cũng gửi tới lời nói làm cô an tâm:



"Là tự tôi đi tìm hiệu trưởng đấy, "



"Học thêm cũng đâu phải không thỏa đáng, lớp khác cũng có học trò yếu kém mất căn bản toán học, học bổ túc ở chỗ này của tôi. Huống hồ tôi cũng có thu phí, hoàn toàn là ý nguyện của cá nhân."



"Trường học bị áp lực bức bách đang muốn xử phạt Ngô Dạng, tôi là đi xin cho em ấy đấy."



"Ngày mai chắc là có kết quả, chỉ thông báo phê bình, sẽ không ghi vào học bạ, em đừng lo lắng, cũng khuyên nhủ bạn của em đi."



"Chuyên tâm hạ mắt, đoan chính kiên định, nỗ lực tuân thủ hai điểm này mới là quan trọng nhất."



***



Cùng Chu Hạm Đạm nói ngủ ngon, Lâm Uyên gửi cho em gái tin nhắn: Cám ơn.



Lâm Tiện Ngư trả lời: Tiện tay thôi mà.



Lâm Uyên nói: Cũng thay anh nói với bác sĩ Lục tiếng cám ơn.



Lâm Tiện Ngư: Miễn đi, anh ta còn đang định tạ ơn anh kìa, vốn là một bác sĩ nhỏ cấp dưới của anh ta làm chứng nhận giả, dù có là thân thích cũng không thể như vậy được. Hôm nay anh ta ở khoa Lý nổi trận lôi đình, đem bác sĩ nhỏ kia dọa đến ủ rũ, chưa kể lúc về còn dứt khoát phê bình, phụ huynh của học sinh kia cũng không dám la lối gây chuyện nữa. Em chỉ hy vọng đám học sinh kia của anh đấy, đều có thể thi vào Bắc Đại Thanh Hoa gì đấy, không phụ tấm lòng lương thiện tận lực tình thâm nghĩa trọng của anh đây.



Lâm Uyên tựa như nhớ tới người nào đó chuyện gì đó, chỉ cười cười đáp lại: Thi vào Nam Đại là được rồi.