Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
Chương 5 : Tiết học thứ năm
Ngày đăng: 17:20 18/04/20
Edit: Sherry
Beta: $herry
Sau khi xử lý ổn thỏa, lúc Chu Hạm Đạm ra khỏi nhà vệ sinh tất cả các lớp cũng đã tan học, học sinh tản đi bốn phía, cười đùa liên tục, bước chân xoàn xoạt qua lại không ngớt trên hành lang.
Tề Gia Giai chờ ở bên ngoài, đưa áo dệt kim hở cổ cho cô.
Chu Hạm Đạm nhận lấy, không khoác trên vai, cũng không có thắt vào lưng làm vật che chắn, chỉ lôi Tề Gia Giai ra đứng phía sau mình, động tác mất tự nhiên mà đi xuống lầu.
Một trước một sau, tư thế rập khuôn đi về hướng nhà để xe.
"Sao cậu không mặc vào?" Tề Gia Giai tò mò hỏi.
Khuôn mặt của Chu Hạm Đạm vẫn còn nóng, nói: "...Sợ làm dơ."
"Lâm Lâm cũng đâu có ngại bẩn, cậu còn ngại bản thân bẩn gì chứ?" Tề Gia Giai không thể hiểu nổi.
Chu Hạm Đạm không lên tiếng, thời kì sinh lý vốn là chuyện riêng tư của con gái lại bị "giáo viên nam" phát hiện, quá là xấu hổ đi. Dù cho sau đó anh có săn sóc rất chu đáo cũng không thể ngăn cản ý định chui xuống đất của cô, không biết sau này phải đối mặt với anh thế nào đây.
Trong lòng, đến giờ vẫn cứ mãi bối rối, không biết phải làm sao.
Ngồi lên xe đạp, Chu Hạm Đạm không nhịn được mà nhỏ giọng oán trách một câu: "Tại sao đã cho mượn rồi mà còn đem tờ giấy kẹp ở trong sách chứ."
Tề Gia Giai cũng rất vô tội: "Làm sao tớ biết được? Điền Điềm kẹp đấy, cậu đi mà hỏi cô ấy, tớ có thể rút được băng vệ sinh ra là đã cố gắng lắm rồi."
"Ôi thật mất mặt." Chu Hạm Đạm liếc nhìn cái áo dệt kim hở cổ ở trong giỏ xe, khóc không ra nước mắt.
"Cậu chỉ nghĩ đến sự xấu hổ của bản thân thôi sao, " Tề Gia Giai không cách nào hiểu được trong não cô có gì: "Không cảm nhận được sự chu đáo tỉ mỉ của Lâm Lâm à, đã để tan học sớm lại còn đặc biệt đưa áo khoác cho, trong tiểu thuyết cũng không có ghi đến như vậy đâu."
"Tớ thật sự... tình nguyện không để thầy ấy biết."
"Tớ tình nguyện "máu nhuộm Trường Giang" trước mặt thầy ấy đây."
Chu Hạm Đạm: "..."
Không còn lời nào để nói.
***
Về đến nhà, Chu Hạm Đạm đi tắm rửa, thay đồ ngủ thoáng mát, cảm giác dính dớp toàn thân cuối cùng cũng đã giảm bớt.
Lúc ôm quần áo đi giặt, cô liếc mắt về cái áo dệt kim hở cổ treo trên ghế dựa.
Ngừng lại một lát, Chu Hạm Đạm lui về hai bước, đem theo nó ra ban công.
Tiết thứ ba là toán học, Lâm Uyên vừa vào cửa, nữ sinh liền đồng loạt nhỏ giọng kêu lên.
Bởi vì anh mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo cẩn thận vén đến khuỷu tay, thanh tú như ánh trăng, làm mọi người nhớ tới một câu: "quân tử như ngọc, ôn nhuận nhi trạch"[1].
[1] ý chỉ người quân tử thanh cao, tôn quý như ngọc, ôn nhu như nước.
Anh khẽ cười, trong lòng biết rõ còn hỏi: "Các em kêu cái gì?"
"Thầy giáo soái quá a." Nam sinh ngược lại thay các nữ sinh trả lời.
Lâm Uyên bắt đầu giảng bài, Chu Hạm Đạm không chớp mắt nhìn anh, anh thật là đẹp trai a, cô bắt đầu tin, tin câu nói chắc chắn kia của Tề Gia Giai, "Nữ sinh toàn trường không ai không muốn cùng anh yêu đương".
Đêm qua cô mơ tới thầy Lâm, cái giấc mơ này quá kỳ lạ, hầu như không thể phân biệt thật giả, cô ngồi xổm trên ban công giặt cái áo dệt kim hở cổ màu xám giống hệt như tình cảnh tối hôm qua, thì đột nhiên, có người đàn ông gọi cô.
Cô quay đầu lại, thấy thầy Lâm ở trong phòng. Cô khiếp sợ không thôi, sững sờ nguyên tại chỗ, cả người nổi da gà.
"Em đang làm gì đó?" Anh hỏi.
Trong mơ cô lo sợ nghi hoặc đáp: "Giặt... Giặt quần áo."
Người đàn ông cúi xuống nở nụ cười: "Nghỉ ngơi sớm đi."
...
Đây là cái giấc mơ quái quỷ gì vậy!
Mộng xuân trong truyền thuyết sao?
Chẳng lẽ cô nảy sinh tình ý?
Sau khi tỉnh lại, tiếng tim đập nhanh cùng lồng ngực phập phồng, rất lâu sau cũng không ngừng lại được. Cô không thể quên được bộ dạng của anh trong mơ, so với hiện tại giống nhau y hệt, chẳng lẽ đầu óc của cô có vấn đề.
Giữa lúc đang si ngốc nhìn chằm chằm anh, người trên giảng đài bỗng thờ ơ quét mắt qua.
Bốn mắt nhìn nhau, như viên đạn phóng tới, kéo Chu Hạm Đạm như đang trong mộng tỉnh lại, trong nháy mắt trốn sau chồng sách xếp ngay đó.
Chu Hạm Đạm vùi đầu xuống, động cũng không dám động, cô cảm thấy mình đã bị ném vào một cái lồng hấp bánh bao rồi, mau đưa nắp cho cô đóng lại đi, bằng không những tâm tư xấu hổ kia sẽ như bánh bao nhân thịt lộ ra khắp nơi mất thôi.
Tầm mắt Lâm Uyên phóng ra xung quanh, đưa đến đâu là cả lớp giương cao cổ ngóng lên đến đó, đột nhiên, thấy một nơi cứ như bị búa tạ đè lên, luôn ẩn núp sau chồng sách.
Ánh mắt chuyển đến chỗ kia, người ngồi ở đó, cả buổi không hề ngoi đầu lên.
Lông mày anh nhíu lại, nghĩ đến hình dáng của học sinh ngồi ở vị trí kia, một lát sau, nhớ lại là ai, anh giống như bừng tỉnh lại, không khỏi cong môi lên, mặc dù chỉ thoáng qua trong chốc lát.