Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 4 : Tiết học thứ tư

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Giữa trưa, vẫn là giỏ hoa quả đó lần này đã được đóng gói khác, một lần nữa trở lại giỏ xe của Chu Hạm Đạm.



Tề Gia Giai đạp xe đạp, kề vai sát cánh cưỡi xe cùng cô, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cái kia vài lần, cảm khái nói: "Lâm Lâm của chúng ta đúng thật là thanh liêm không dính chút dầu mỡ nha."



"Vậy bây giờ phải làm sao, " Dưới ánh nắng, Chu Hạm Đạm buồn rầu nhíu mày: "Về nhà mẹ của tớ hỏi về hoa quả này thì phải trả lời thế nào?"



"Nói là mua về ăn."



"Hoa quả thế này cũng quá nhiều so với ngày thường rồi."



Tề Gia Giai thở dài: "Nói cũng đúng."



Vì đi chệch ra khỏi làn đường dành cho xe cơ động, xe điện phía sau ấn còi liên tục, hai cô gái đành phải đi chậm lại, từ đi song song đổi thành một trước một sau.



Đang độ cuối hè, trên phố cây cối um tùm, bầu trời quang đãng không một gợn mây.



Rẽ vào chỗ ngoặt, lướt qua một con đường râm mát, chạy được một đoạn đường Chu Hạm Đạm đột nhiên phanh lại, chống mũi giày xuống đất.



Tề Gia Giai cũng dừng theo, quay đầu lại, hoang mang nhìn về phía cô.



"Tớ nghĩ ra cho ai rồi." Chu Hạm Đạm nói.



Tề Gia Giai nghiêng đầu: "Cho ai?"



Giày Cavans màu trắng xoay một vòng theo đầu xe quay lại, Chu Hạm Đạm trở về đường cũ, trở về góc tối trên đoạn đường râm mát.



Tề Gia Giai kinh ngạc, chạy theo.



Ở cái góc này, có một ông lão làm xiếc ăn xin tại đây nhiều năm, kéo đàn nhị rất khá.



Chỉ là lúc này lão đang dựa vào bức tường ngủ, ngáy, mũ rơm che lên mặt, chỉ lộ ra cái cằm có chòm râu thưa thớt trắng bệch, mang vẻ dãi dầu sương gió.



Trong bát inox đặt cạnh chân lão có mấy tờ tiền mặt và tiền xu.



"Cho ông ấy à?" Tề Gia Giai không tự chủ hạ thấp âm thanh.



Chu Hạm Đạm gật đầu lia lịa, đem cái túi hoa quả màu sắc rực rỡ kia, cẩn thận từng li từng tí đặt trước mặt ông lão.



Có lẽ là thường xuyên chạy trốn quản lí đô thị, luyện nên trực giác mẫn cảm, một giây sau, ông lão lấy mũ rơm xuống, đột nhiên mở mắt, trừng to nhìn hai cô.



Tròng trắng mắt đã ngả vàng, đồng tử của ông lão cũng đặc biệt đục ngầu, làm Chu Hạm Đạm và Tề Gia Giai giật nảy mình.



"Các cô định làm gì!" Thanh âm lão đầy hù dọa.



Chu Hạm Đạm hoảng hốt liền dễ dàng cà lăm: "Cho... cho ông hoa quả."



"Tự nhiên cho tôi cái này làm gì?" Sắc mặt ông lão hòa hoãn một chút, đong đưa mũ rơm quạt gió, bộ râu nhỏ bồng bềnh, dường như không bị vật kia làm nhiễu loạn.



Tề Gia Giai giải thích: "Trời nóng quá rồi, cho ngài giải khát."



"Không, không có độc đâu." Chu Hạm Đạm nói.



Ông lão cầm cái túi lên nhìn thật kĩ, ngón tay gầy còm như cây gỗ khô.



Chu Hạm Đạm thấy thế, nhanh chóng bổ sung: "Cũng đều rửa rồi! Rất sạch sẽ!"



"Nhiều như vậy đều cho tôi à?"



"Ừm."



Ông lão nở nụ cười, đem túi hoa quả đặt trên ngực, dù cụp mi mắt cũng khó giấu vẻ sung sướng, lão trực tiếp lôi ra một cái quả táo, gặm sạch sẽ, rồi nhướng mày cười nói: "Ngọt lắm, cám ơn hai cô nhóc các người nha."



Chu Hạm Đạm và Tề Gia Giai không hẹn mà cùng nở nụ cười.



Tề Gia Giai còn trêu ghẹo nói: "Người lớn tuổi như vậy rồi mà răng vẫn còn tốt đấy."



Thấy các cô đang định đi, ông lão cầm lấy đàn nhị, bắt đầu kéo nhạc.



Chu Hạm Đạm không biết khúc nhạc kia tên gì, nhưng cảm thấy rất êm ái, hai người cũng thả xe đạp, ngồi xổm xuống nghe lão trình diễn.



Thỉnh thoảng nhìn nhau, cười hì hì.



"Bài này tên gì ạ?" Nghe hết khúc, cuối cùng khi rời đi. Chu Hạm Đạm vẫn hiếu kỳ.


Cả lớp câm như hến.



Giờ phút này mọi người rốt cuộc cũng ý thức được, Lâm Uyên là một "bậc thầy", mặc dù trông trẻ tuổi anh tuấn, phần lớn thời gian đều cười đùa tí tởn bình dị gần gũi, nhưng khi tức giận lên, cũng thật dọa người.



Trong đầu Tề Gia Giai lúc này, không tìm thấy lấy lí do làm mình thoát tội.



Chu Hạm Đạm cắn chặt môi dưới, thái dương rịn mồ hôi, phân vân không biết có nên giải thích cho bạn bè không, nhưng tình huống của cô vô cùng chật vật, thật sự rất khó mở miệng.



Giằng co một lát vẫn không có kết quả, Lâm Uyên không còn hứng thú chờ đợi nữa, anh một bên tiện tay mở quyển sách ra, một bên cong cong khóe môi, khó phân biệt vui giận nói: "Chẳng lẽ quyển sách này trông đẹp mắt hơn quyễn của em sao?"



Bỗng nhiên, động tác của anh dừng lại, tựa như nhìn thấy cái gì. Trong giây lát, anh đóng sách lại, để lại trên bàn Tề Gia Giai.



"Ngồi xuống đi." Lâm Uyên đột nhiên không hề so đo, bộ dáng tràn đầy khí lạnh trong khoảnh khắc bỗng biến mất, sau đó quay trở lại bục giảng.



Bầu không khí cứng ngắc, cũng đã từ từ tan ra.



Tề Gia Giai giống như được đại xá ngồi xuống, nhìn về phía Chu Hạm Đạm, thấy cả người cô gần như nằm ì lên mặt bàn, biến thành một đống bùn nhão.



Ngồi được một lúc, Lâm Uyên đứng dậy, đi ra khỏi phòng.



Mọi người chụm đầu ghé tai, xì xào bàn tán, hiển nhiên biến thành cái chợ, Tề Gia Giai một lần nữa đem băng vệ sinh kẹp vào trong sách, đưa cho Chu Hạm Đạm.



"Làm tớ sợ muốn chết!" Cô vỗ vỗ ngực: "Tiểu Hà Hoa, cậu ổn không?"



"Không sao..." Hữu kinh vô hiểm[1], cũng thiếu chút nữa lấy đi nửa cái mạng của cô, Chu Hạm Đạm nắm chặt hai tay: "Giai Giai, thật xin lỗi."



[1] Hữu kinh vô hiểm: kinh sợ, kinh ngạc nhưng không nguy hiểm.



"Thật xin lỗi cái gì chứ, dù sao Lâm Lâm không có làm gì tớ, " cô quan tâm tình trạng của bạn bè hơn: "Cậu thật không sao chứ."



Chu Hạm Đạm thẹn đỏ mặt: "Coi như cũng ổn... có lẽ một lát nữa ra về vẫn còn cần cậu trợ giúp."



Mùa hè bất tiện nhất là đồng phục mỏng lại còn bó sát người, nếu gặp loại chuyện này, phải cần áo khoác cột vào lưng mới có thể che giấu.



Tề Gia Giai hiểu ra, vỗ ngực nói: "Yên tâm đi! Tớ là chỗ dựa kiên trì vững chắc của cậu!"



Chu Hạm Đạm bật cười, đau đớn giảm đi không ít.



...



Mấy phút sau, Lâm Uyên trở lại lớp học, anh hẳn là đi đến văn phòng một chuyến, trong tay cầm theo cặp công văn cùng với áo dệt kim hở cổ, bộ dạng tan học liền đi ngay.



Anh ngồi xuống tiếp tục đọc sách, mọi người khôi phục yên tĩnh.



Chỉ là lần này yên tĩnh chưa được bao lâu, khoảng chừng vài phút, Lâm Uyên lại nhìn đồng hồ một chút, trực tiếp gấp sách nói: "Như vậy đi, hôm nay chúng ta tan học sớm hơn mười phút."



Trong phút chốc, cả lớp hoan hô vui vẻ, kêu gào nổi lên như thủy triều.



Thời học sinh hồn nhiên, dù sao vẫn rất đơn giản thuần khiết, dễ dàng thỏa mãn.



Lâm Uyên đưa tay, áp chế âm thanh, cả lớp yên tĩnh lại, nghe hắn dặn dò chút nữa: "Ban khác vẫn còn chưa tan học, lát nữa trốn ra hành lang, nói nhỏ chút, đừng quấy rầy người ta."



"Được----!! "



"Còn ồn ào?"



Mọi người lập tức kìm nén, nhanh chóng cất sách giáo khoa, thu dọn bàn học.



"Đi thôi." Anh ra lệnh một tiếng, mọi người lập tức cầm cặp sách, sợ anh đổi ý, tựa như lũ chim bị giam giữ mấy năm nay được tự do, cũng không quay đầu lại, phần phật bay ra khỏi phòng học.



Trên hành lang, bước chân như nhịp trống dồn dập, học sinh lớp khác ao ước, hiếu kỳ thò đầu, muốn nhìn ra xem thử, nhưng lập tức bị giáo viên trong lớp quát tháo ra lệnh quay lại.



Trong lúc nhất thời, lớp học đi về hết sạch.



Chỉ còn Chu Hạm Đạm vẫn lo lắng bất an mà ngồi ở chỗ kia, còn có Tề Gia Giai, dù sao cô vẫn là "chỗ dựa" trọng trách đầy mình.



Mặc dù bạn học đều đã chạy đi như một làn khói, nhưng hai cô, đến một cử động nhỏ cũng không dám, hơn nữa lại cực kỳ hoang mang.



Bởi vì, thầy giáo Lâm vẫn còn ở trên bục giảng, cặp công văn đã cầm lên rồi, áo dệt kim hở cổ cũng gác trên tay, nhưng vẫn cứ thế không đi.



Ngừng lại trong chốc lát, Lâm Uyên đi đến bên cạnh Chu Hạm Đạm, đem chiếc áo len dệt kim hở cổ hơi mỏng màu xám để trên bàn của cô, cũng thuận miệng nói hai câu: "Về nhà sớm đi. Chú ý nghỉ ngơi."



Chu Hạm Đạm cả người cứng đờ, trong một giây mặt đỏ thẫm như máu.



Đợi đến lúc Tề Gia Giai kịp phản ứng, vừa muốn nói cảm ơn thầy, người đàn ông đã rời khỏi phòng học.