Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
Chương 3 : Tiết học thứ ba
Ngày đăng: 17:20 18/04/20
Edit: Sherry
Đại công cáo thành[1], chuyến đi này không tệ, cảm giác mắc nợ của Chu Hạm Đạm cũng phai dần theo thời gian. Đêm đó, cô học bài xong liền nằm dài trên giường, đeo tai nghe vào, mở một chương trình radio địa phương.
[1] Đại công cáo thành: việc lớn đã thành.
Chương trình này tên là "Âm thanh buổi tối", người dẫn chương trình và ca sĩ tương tác với nhau, kéo dài hai tiếng, mỗi đêm từ 9:30 đến 11:30. Nữ ca sĩ giọng êm như nước, dù tâm trạng có nôn nóng hay tức giận, đều được cô ấy vỗ về hóa giải thành dịu dàng, ôn hòa. Chu Hạm Đạm kiên trì nghe đài đã hơn hai năm.
Nghe được một lúc, thì thấy điện thoại trong chăn rung lên.
Chu Hạm Đạm mơ hồ cầm lên, mở ra, là tin nhắn QQ, Tề Gia Giai gửi tới.
Tề Gia Giai: Thầy Lâm vừa mới vào nhóm lớp, tất cả mọi người đều điên rồi.
Chu Hạm Đạm:?
Một đám người đều đang xin thêm bạn, Tề Gia Giai vội vàng hỏi thăm: Cậu thêm QQ của Lâm Lâm chưa?
Chu Hạm Đạm: Chưa, tớ đang nghe đài.
Tề Gia Giai: Nhanh thêm đi! Nhỡ đâu Lâm Lâm cho cậu một vị trí bạn tốt đấy!
Chu Hạm Đạm nhìn vào nhóm lớp, rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều @Lão Lâm, phía sau hô hào đòi thông qua.
Lão Lâm? Là chính anh tự đặt biệt hiệu của mình trong nhóm sao?
Thầy Lâm cuối cùng cũng đã đáp lại: Ngủ đi, các học sinh, sáng mai tỉnh dậy liền thấy đều được thông qua.
Có nữ sinh không chấp nhận: Không thông qua em sẽ ngủ không được.
Thầy Lâm đáp: Em tên gì, tôi làm trước cho.
Nữ sinh lập tức vui vẻ ra mặt mà báo tên.
Chu Hạm Đạm quay lại nói chuyện phiếm với Tề Gia Giai, phát hiện người này đã gửi cho cô một tin tức mới.
Vừa vẹn là ảnh chụp màn hình của đoạn nói chuyện trong nhóm lớp kia.
Còn nôn nóng nói: Cậu xem cái này đi.
Chu Hạm Đạm: Cái gì?
Tề Gia Giai: Gửi nhầm, bitch.
Chu Hạm Đạm:...
Tề Gia Giai: Dùng loại phương thức này hấp dẫn sự chú ý Lâm Lâm được không?
Chu Hạm Đạm trêu chọc cô ấy: Cậu nghĩ xem có được không?
Tề Gia Giai: Là tớ ngây thơ ngu ngốc.
Chu Hạm Đạm: Ha ha ha ha.
Tề Gia Giai: Cậu cười như vậy là muốn ăn đòn à.
Chu Hạm Đạm: Được rồi, thầy Lâm đã thông qua cậu rồi sao?
Tề Gia Giai: Vẫn chưa. [ mặt khóc ]
Chu Hạm Đạm đáp: Giáo viên có gì tốt mà thêm, có thể nói chuyện phiếm sao? Cũng đâu thấy các cậu thêm chủ nhiệm lớp.
Tề Gia Giai: Chủ nhiệm lớp và Lâm Lâm có thể giống nhau sao? Cậu không tò mò giáo viên đẹp trai như vậy có bí mật gì sao? Kết hôn chưa, có bạn gái chưa, bạn gái như thế nào, vừa nãy tớ đã vào thử trang của anh ta, chỉ có bạn bè mới xem được thôi.
Có lý nha, vừa nghe nói như vậy, tâm trạng hóng chuyện của Chu Hạm Đạm đều bị lay động: Tớ có chút muốn thêm rồi.
Tề Gia Giai: Thêm thêm thêm thêm thêm!
Nói xong liền đi vào nhóm chat, nhìn thấy rất nhiều nữ sinh xinh đẹp không ngừng làm nũng: Lâm Lâm thêm em đi, QAQ, tên của em đang đồng loạt kêu gào đòi thêm, thầy còn không thêm thì không chịu nổi mất.
Chu Hạm Đạm thấy vậy bật cười, tức thời bị bầu không khí này ảnh hưởng, cô cũng thuận tay bấm vào tài khoản của thầy Lâm, yêu cầu thêm bạn bè.
Sau một hồi, đúng là vẫn không được thông qua.
Tề Gia Giai hiển nhiên cũng như vậy, bắt đầu quay lại nói chuyện phiếm với cô.
"Cảm ơn." Lâm Uyên nói, ánh mắt làm như không thấy cô, mở ra một bên ngăn kéo.
"Không có gì ạ..." Chu Hạm Đạm cảm thấy chuyện hôm nay có chút lớn tiếng, lo lắng chức cán bộ môn toán sẽ bị mình đoạt mất, vì vậy kêu lên: "Thầy Lâm..."
"Hả?"
"Em..." Cô khẩn trương mà trần thuật: "Em không phải lớp phó môn toán."
Anh đáp lại, có chút nghi hoặc: "Em không phải cán bộ lớp nhưng tôi đây là thầy giáo của em đúng không?"
Bị những lời này của anh lượn quanh khiến có chút mơ hồ, Chu Hạm Đạm đáp: "Đúng ạ."
"Tôi là giáo viên, gọi một học sinh mang giúp sách bài tập thì có vấn đề gì?" Anh nhíu mày.
"... Không có."
Lâm Uyên lại nói tiếp như kiểu đây là lẽ thường: "Tôi mới tới lớp các em, chỉ mới nhớ kĩ tên của em, không kêu em thì kêu người nào."
"..." Thì ra là như vậy.
"Cán bộ môn toán tên là Trương Vân." Cô cảm thấy nên báo cho anh biết một chút.
"Đã biết."
"Ừm..."
"Còn muốn được cám ơn sao?" Anh lại nhìn qua.
"Không cần." Chu Hạm Đạm vừa nói vừa lắc đầu với tốc độ nhanh hơn bình thường.
Lâm Uyên thấy thế bật cười, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một túi đồ, đưa tới trước mặt cô: "Cầm lấy cái này đi."
Chu Hạm Đạm tròn mắt, một túi... hoa quả? Hình dáng tuy khác nhau, nhưng nhìn rất quen mắt.
Chẳng phải lấy ra từ trong cái giỏ hoa quả tối hôm qua sao?
"Thầy không ăn ạ?" Cô hỏi.
"Tôi ăn không hết." Lâm Uyên đưa tay lấy quyển sách bài tập đầu tiên từ chồng sách, mở ra.
Chu Hạm Đạm nhìn chằm chằm vào cái túi hoa quả kia, lúng túng tới cực điểm, cầm cũng không được, đi cũng không được.
Giải lao có mười phút, Tề Gia Giai vẫn còn chờ cô đi nhà vệ sinh đấy.
Lại liếc liếc thầy Lâm, anh đã cầm bút đỏ lên, mi tâm nhíu chặt, hiển nhiên bày ra tư thế chấm bài.
Cô nhóc vẫn còn chưa nhúc nhích, khiến cho anh lại một lần nữa giương mắt hỏi: "Tiết sau không cần phải học hả?"
"Có đấy." Cô nhỏ giọng đáp.
"Đem đi đi." Lâm Uyên hất cằm lên.
"Nhưng mà..."
"Trò này sao lại không nghe lời." Nghe giọng anh, hình như có chút nóng nảy, cũng không biết là thật hay là giả vờ hù dọa cô đây.
Tim Chu Hạm Đạm rơi lộp bộp, nhanh chóng cầm lấy cái túi quả, nhưng vẫn treo chân bên cạnh, có chút im lặng.
Chu Hạm Đạm không khỏi khổ sở chua xót, cô "táng gia bại sản" mua để bồi thường cơ mà, đâu phải để chính mình ăn.
Hình như anh thật sự không muốn nhận, thôi bỏ đi.
Trong lòng cô không ngừng trấn an bản thân.
Thế nhưng,
Đi đến văn phòng một chuyến, liền mang về một túi hoa quả, có phải quá gây chú ý không?
Bạn học tò mò hỏi, cô phải trả lời như thế nào đây?
Chẳng qua, Lâm Uyên liếc mắt liền thấy rõ toàn bộ sự lo lắng xoắn xuýt của cô, anh ngả người ra thành ghế: "Có người hỏi, em hãy nói là..."
Anh dừng một chút:
"Bắt giáo viên toán trả phí dịch vụ."