Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em
Chương 2 : Tiết học thứ hai
Ngày đăng: 17:20 18/04/20
Edit: Sherry
Còn chưa đến cửa phòng học, Chu Hạm Đạm đã bị tóm bả vai, Tề Gia Giai kề sát bên tai, lớn giọng: "Là chuyện gì? Giáo viên tìm cậu có chuyện gì hả?"
Tinh thần của Chu Hạm Đạm vẫn còn hơi mơ màng: "Không có... Không có gì. " sau đó cô lại chậm rãi lắc đầu: "Cũng không phải là không có gì... aiz."
"Cậu đừng chỉ thở dài! " Tề Gia Giai sáp lại gần, hạ thấp âm thanh: "Hay là lén nói cho tớ đi?"
"Haiz..., " Nhớ tới những chuyện lúc nãy, cảm giác lúng túng lại lần nữa kéo tới, Chu Hạm Đạm ảo não vò vò mái tóc, cô nhìn khắp xung quanh, cảnh giác che miệng: "Tớ nói cho cậu biết, cậu ngàn vạn lần đừng có nói cho người khác đấy."
"Ừ ừ? Cậu nói đi, tớ rửa tai lắng nghe." Tề Gia Giai kề sát gần hơn.
"Chiếc xe lúc sáng chính là của thầy Lâm đấy."
"Oa không phải chứ....!!!" Tề Gia Giai lập tức cao giọng lên vài phần.
Những bạn học đang nói chuyện phiếm trên hành lang, đều nhìn hết sang bên này.
Chu Hạm Đạm vội vàng vung tay oán giận nói: "Cậu nói nhỏ một chút đi!"
"Được, được, " Tề Gia Giai gật gật đầu: "Vậy thầy ấy nói với cậu thế nào?"
Chu Hạm Đạm xòe bàn tay đang nắm chặt ra: "Đưa tờ giấy đó tớ, rồi bảo là không sao."
Tề Gia Giai liếc mắt nhìn cục giấy bị vo tròn trong tay cô: "Chỉ vậy thôi?"
"Ừ."
"Không phải Lâm Lâm thật sự rất tốt sao? Rõ ràng là không so đo với cậu."
"Tớ chỉ là cảm thấy..." Chu Hạm Đạm nhíu mày, cắn cắn môi: "Thực sự có lỗi."
Cô giơ lên hai ngón trỏ lên diễn tả chiều dài: "Tớ đã rạch ra cái một đường rất dài. Thầy ấy vừa tới trường của chúng ta, lại xui xẻo như vậy."
Phốc, Tề Gia Giai bật cười: "Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, Lâm Lâm đi xe 4X của chúng ta không phải rất tốt sao? Ông trời ơi, đẹp trai như vậy, có tiền như vậy, tính khí còn tốt như vậy. Lâm Lâm thật hoàn mỹ, chậc chậc chậc..."
Tề Gia Giai hoàn toàn hiểu sai trọng điểm, Chu Hạm Đạm vẻ mặt buồn bã, đem cục giấy tròn tròn bỏ lại vào cặp. Cô hoàn toàn không thể bỏ được áy náy trong lòng, chỉ có thể rầu rĩ không vui lê chân trở về phòng học.
***
Buổi chiều còn có hai tiết toán học, thầy giáo Lâm rất đúng giờ mà đến lớp.
Học sinh trong lớp đã sớm quen thuộc với anh, lúc đặt sách giáo khoa xuống, người ngồi ở bàn đặt gần bục giảng đã trở nên lão luyện, thân thiết mà gọi anh là Lão Lâm, mà anh cũng vui vẻ đáp ứng.
Chu Hạm Đạm vì áy náy, trong lòng thủy chung rầu rĩ, như đang ngồi trên đống lửa, không dám nhìn anh nhiều, cảm thấy mắc nợ. Ngược lại với người ngồi cạnh, Tề Gia Giai từ đầu đến cuối nâng cằm lên, ánh mắt nửa tấc không rời người đứng phía sau bục giảng, vẻ mặt như si như mê.
Quét mắt qua Tề Gia Giai, Chu Hạm Đạm mở sách giáo khoa ra, cũng ngẩng mặt lên nhìn trộm.
Thầy Lâm này đúng là đẹp thật đấy, từ ngũ quan tuấn tú đến khí chất lịch sự, giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta thoải mái dễ chịu.
Trong suy nghĩ của Chu Hạm Đạm, con trai học tự nhiên đều là cái loại mê mẩn học tập, lôi thôi lếch thếch, vừa ngạo mạn vừa điên cuồng, giống như thầy Tường đấy hận không thể leo lên ghế đứng giảng. Nhưng thầy Lâm không như vậy, giọng nói trầm thấp rõ ràng, ngữ điệu không nhanh không chậm, nhìn giống một người dạy Văn dạy Sử hơn là giáo viên dạy toán.
Nhưng mà người này, chắc chắn không hề khiêm tốn, trầm ổn như bề ngoài, anh ta nhất định rất tự tin, có thể thấy rõ điều này khi nhìn vào nét chữ rồng bay phượng múa trên bảng.
Một thứ mới mẻ xinh đẹp bày ra trước mắt, bất cứ ai cũng sẽ ngứa tay mà muốn tìm hiểu một chút. Cũng như những người khác trong lớp, Chu Hạm Đạm cũng không thể thoát khỏi sự hiếu kì đối với vị giáo viên mới này.
Đương lúc đang thất thần, người trên bục giảng đột nhiên dùng đốt ngón tay gõ mạnh lên bảng, tùng tùng hai tiếng, khiến cho âm điệu của lời nói tiếp theo cũng trở nên mạnh mẽ:
"Sao không nhìn lên bảng, trên mặt tôi có viết đáp án à?"
Nói xong chính anh cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Được, ôm cây đợi thỏ." Tề Gia Giai bỏ lại di động vào trong túi quần, nắm chặt đai cặp, chạy về phía cửa bên kia.
Vào giờ này, học sinh đã đi về hết, chỉ có lại thưa thớt vài ba người đang cùng bạn đi ra.
Chu Hạm Đạm đứng ở cạnh cửa, mang theo một cái giỏ hoa quả rực rỡ bắt mắt, lúng túng xấu hổ cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn về phía cửa kia một cái, lại rủ mắt đi vài bước chân.
Mãi lo nghĩ không biết đã đợi bao lâu, lớp mồ hôi mỏng trên người cũng đã bị gió thổi khô toàn bộ. Vừa mãnh liệt nâng mắt, Chu Hạm Đạm liền nhìn thấy người cô đang trông ngóng chờ đợi.
Thầy Lâm.
Anh rõ ràng đang cởi một chiếc xe thể thao, nếu không phải không mặc đồng phục, sẽ chói mắt đến mức khiến người ta cho rằng anh cũng là học sinh trường này.
Quả nhiên không có lái xe nha... Chu Hạm Đạm hoàn hồn, tim đập bịch bịch, kịch liệt nhảy đến cuống họng, mắt bỗng thấy anh đang nhàn nhã thoải mái chạy ra cổng.
Chu Hạm Đạm há to miệng, muốn gọi anh, nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào. Cô véo mạnh vào lòng bàn tay hai cái, gọi: " Thầy Lâm!"
Người đàn ông đạp một chân xuống mặt đất, chân còn lại ổn định thân xe, nghe tiếng cô liền nhìn về hướng đó.
Anh híp hai mắt lại, sau đó mới nhìn rõ cô gái đang chậm chạp đi đến đây.
Dừng ở trước mặt anh, Chu Hạm Đạm có chút xấu hổ, đưa cái giỏ quả ra phía trước, vừa muốn mở miệng, anh liền hỏi: "Muộn như vậy sao còn không về nhà?"
Chu Hạm Đạm hít sâu, cẩn thận từng li từng tí đem giỏ hoa quả ra trước người, nâng cao một chút, đem nó hoàn toàn hiện rõ ở trước mặt đối phương: "Thầy Lâm, em đang đợi thầy ra ngoài để tặng cái này cho thầy."
Lâm Uyên không nhúc nhích làm, nháy nháy mắt: "Làm gì, thăm bệnh à?"
"..."
Không khí trở nên dễ chịu một chút, Chu Hạm Đạm vòng vo: "Thầy bị bệnh ạ?"
Lâm Uyên im lặng hai giây: "... Chưa, nhưng tại sao phải đưa cho tôi cái này?"
"... À, bồi thường đấy, thầy... cái xe kia." Chu Hạm Đạm khẩn trương đến nỗi ấp a ấp úng.
"Không phải nói không sao rồi à."
"Em vẫn cảm thấy..." Cô ngốc nghếch thành thật nói: "Rất áy náy."
"Ba mẹ em bảo em tặng hay sao?"
"Không phải. " Chu Hạm Đạm lắc đầu: "Em mua, thầy nhận đi."
"Đem về đi, tự mình ăn."
Chu Hạm Đạm lắc đầu với tốc độ nhanh hơn: "Không không... Không được!"
"Tôi sẽ không nhận đâu, " Giọng điệu của anh uy nghiêm thêm ba phần: "Trước giờ có chuyện giáo viên nhận quà của học sinh sao?"
"Trường hợp này đặc biệt mà..." Cảm giác như thầy Lâm quyết tâm không muốn cô nhận lỗi, Chu Hạm Đạm cầm cái cái giỏ quả không biết làm sao, tầm mắt đảo qua bốn phía, lại không dám nhìn anh. Ánh mắt cô bỗng cố định tại một chỗ.
Gần như cùng lúc đó, cô không chút suy nghĩ đem giỏ quả treo lên tay lái của Lâm Uyên, cúi người thật thấp, khí thế mười phần hô to một câu "Thật xin lỗi!" Xong liền xoay người, chạy trối chết.
Khuôn mặt nóng như thiêu đốt của Chu Hạm Đạm hứng lấy gió, không hề dám quay đầu lại.
Đầu xe chếch xuống, Lâm Uyên chỉ lo ổn định xe, tới khi quay đầu lại, chỉ thấy cô nhóc kia đã chạy được một đoạn đường dài rồi. Cách đó không xa còn có một cô nhóc khác chạy nhanh tới chỗ cô, vừa định quay đầu nhìn lại, đã bị cô kéo trở về, trong bóng đêm dần dần biến mất giữa dòng xe cộ.
Bàn tay còn đặt trên tay lái, thu mắt nhìn chằm chằm cái giỏ có thể tích khá lớn kia, Lâm Uyên có chút tức giận đến mức muốn cười cũng không được.
Ban đầu còn định thừa dịp hai ngày phải sơn lại xe này, cởi xe đạp thể thao đi làm giả dạng nai tơ tiêu sái một phen đấy, vậy mà hiện tại lại biến thành cái người mua thức ăn cho nhà đại gia rồi.