Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 7 : Tiết học thứ bảy

Ngày đăng: 17:20 18/04/20


Edit: Sherry



Cả ngày sau đó, tâm trạng của Chu Hạm Đạm giống như một vườn cây rậm rạp rộng rãi, tỏa hương hoa thơm ngát, cỏ cây dạt dào.



Đặc biệt hơn, suốt hai tiết toán Lâm Uyên đều mặc cái áo dệt kim hở cổ này trong lớp.



Cô vui đến sắp chết rồi.



Anh vừa quay đầu lại, cô liền xấu hổ cúi đầu, sợ tiếp xúc với ánh mắt của anh.



Anh lại quay lưng, công thức viết trên bảng như biến thành nhạc phổ, nhẹ nhàng diễn tấu trong lòng cô.



Hết tiết học, lớp phó toán học ngồi cùng bàn với cô thu sách bài tập của mọi người, đang định đem lên trên lầu.



"Cậu cầm hết được không?" Chu Hạm Đạm chủ động tỏ ý muốn chia sẻ sức nặng, đồng thời cũng cố gắng che dấu thái độ nhiệt tình quá mức của bản thân.



Trương Vân nhìn cô một cái: "Cậu muốn giúp đỡ?"



Chu Hạm Đạm gật đầu.



Trương Vân rất thẳng thắn, lập tức lấy ra một nửa trong đó, giao cho cô: "Cảm ơn."



Chu Hạm Đạm cười cười: "Không có gì."



Đây là lần thứ hai đến gặp thầy Lâm... a, không đúng, là lần thứ ba nha.



Tim của cô, cũng điên cuồng run rẩy theo từng bậc từng bậc thang đi lên, Chu Hạm Đạm mím môi, theo Trương Vân đi vào phòng làm việc.



Lại một lần nữa đến thăm, hy vọng thầy Lâm không cảm thấy cô là vị khách không mời mà đến.



Chu Hạm Đạm đi vào trong, cầm sách bài tập trên tay không nặng chút nào, nhẹ tựa như gió, không nỡ bỏ xuống.



Đúng lúc Lâm Uyên đang cầm ly nước cùng các giáo viên khác nói chuyện phiếm, ánh mắt dường như liếc qua hai học sinh một cái, xoay đầu lại: "Để đó đi."



Nói xong lại quay đầu, tiếp tục đề tài vừa rồi.



Thậm chí còn không liếc nhìn cô một cái, Chu Hạm Đạm mơ hồ cảm thấy chán nản trong lòng, cúi thấp đầu, cùng với bạn ngồi cùng bàn phía sau đem bài tập sách để lên trên bàn.



Nhưng vẫn là nhịn không được từ khóe mắt liếc trộm thầy Lâm, người đàn ông đã kết thúc cuộc chuyện trò vui vẻ, trở lại ngồi trên ghế.



Anh nhấc mi, tùy ý đóng lại sách trước mặt, tiếp đó giương đôi mắt dài hẹp.



Chu Hạm Đạm cấp tốc thu hồi ánh mắt, trong phút chốc tim bắt đầu chênh vênh.



"Hai em đợi một lát." Mắt thấy học trò muốn đi, Lâm Uyên gọi hai cô lại.
Huống chi, giờ phút này bạn học trong trường đi qua đường, đều nhìn hai người họ.



"Không có gì, vào trường đi, " Lâm Uyên nhớ đến cảnh vừa rồi chứng kiến trong xe, càng thêm vui vẻ: "Em không tới sớm học à."



Chu Hạm Đạm muốn nói lại thôi, đành vội vàng đạp xe đi, cùng một đường với thầy Lâm đang đi không nhanh không chậm, tùy tiện đem giáo viên ném ra sau lưng hình như có chút không được lễ phép.



Chu Hạm Đạm đành phải dắt lấy xe, kiên trì đi bên cạnh anh.



"Tìm được chỗ lần trước cạo rồi hả?" Tiến vào cổng trường, thầy Lâm đột nhiên hỏi.



"Không tìm được."



"À." Giọng điệu anh nhàn hạ thoải mái.



"Được bảo dưỡng rất tốt..." Cô nhỏ giọng nói.



Dứt lời, nhất thời trầm mặc.



Thầy Lâm đột nhiên hỏi: "Tôi giảng bài các em theo kịp không?"



Chu Hạm Đạm sững sờ, mạnh mẽ gật đầu, từ tận đáy lòng nói: "Theo kịp ạ, thầy giảng rất tốt."



"Ừ." Lâm Uyên trầm ngâm.



Bóng người như thoi đưa, Chu Hạm Đạm yên lặng liếc mắt nhìn người đàn ông bên người, anh so với cô cao hơn khoảng một cái đầu, tư thế thẳng tắp như núi cao độc lập.



Khoảng cách thật là gần a... Ngàn vạn lần đừng có cùng cô nói chuyện, để cho cô tận hưởng một lát, trong lòng, lẳng lặng tan ra, bất chợt cảm thấy thực là may mắn.



Chu Hạm Đạm xiết chặt xe tay lái, vụng trộm cong khóe môi, chỉ sợ hoa xuân trong tim chấn động rơi xuống rớt ra ngoài, bị người ta nhìn thấy.



Lại đi vài bước, Lâm Uyên lên tiếng lần nữa: "So với Tưởng giáo viên của các em trước đây thì sao?"



Tâm trạng phơi phới, câu hỏi cũng chưa kịp qua não bộ, Chu Hạm Đạm đã vô thức đáp: "Thầy so với thầy ấy nhìn tốt hơn nhiều."



Ha, Lâm Uyên cười ra tiếng, như cơn gió sáng sớm xuyên qua cánh rừng.



Chu Hạm Đạm đột nhiên tỉnh ngủ, vừa muốn vội vàng bổ sung một câu "Giảng bài cũng tốt hơn thầy ấy.", Lâm Uyên đã nhanh chóng mở miệng trước một bước, nói với cô:



"Tôi chính là hỏi cái này này."



"Không phải..." Chu Hạm Đạm âm thầm đấm ngực dậm chân, chỉ cảm thấy vô lực xoay chuyển trời đất.



"Được rồi, " Anh cười thở dài một hơi: "Đáp án này cũng không tệ."